Có qua có lại, mới toại lòng nhau.
“Hơ.” Gã bảo vệ nhìn về phía Quan Miên ra chiều hỏi ý.
Quan Miên nói: “Dưới tầng hầm chẳng phải có một cái kho thanh lý rác thải cỡ lớn sao? Cho anh ta thuê đi, đủ rộng đấy.”
“Hả?” Bảo vệ ngây người nhìn chàng thanh niên.
Thanh niên cười vang, “Được, cho tôi thuê đi, về sau cả tòa nhà này chỉ cho mình cậu ấy đổ rác.”
Bảo vệ chần chừ hỏi lại: “Vậy… Hình như không tiện cho lắm?”
Thanh niên nói: “Tôi thấy vậy tốt lắm đấy chứ. Cửa vào kho thanh lý rác thải ở đâu? Tôi có cần rã xe ra rồi phân loại rác trước không?”
Gã bảo vệ nhìn Quan Miên tỏ vẻ cầu cứu.
Quan Miên vỗ vai thanh niên, “Bên phải đó, khách thuê ạ.”
Chàng thanh niên đương nhiên là Bạch Anh Tước. Hai người đỗ xe, lên lầu rồi vào nhà. Bên trong vẫn hệt như lúc cậu được mời đi, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.
“Không dẫn tôi đi tham quan tí sao?” Bạch Anh Tước đứng ngay chỗ cửa, hai tay đút vào túi quần, lưng dựa vào tường, mỉm cười nhìn cậu.
Quan Miên nói: “Trước khi tôi biến thành xác ướp, căn nhà không có giá trị tham quan.”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Nếu so với xác ướp thì tôi thích tham quan người sống hơn.”
Quan Miên nói: “Có cần tôi gọi bảo vệ lên không?” Cậu vào bếp lấy một cốc nước cho anh.
Bạch Anh Tước nhận lấy, nhìn nhìn rồi hỏi: “Nước sôi thiệt hả?”
Quan Miên đáp: “Tôi không cung cấp hàng giả.” Cậu bắt tay vào dọn dẹp bàn ăn.
Bạch Anh Tước cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290621/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.