Vu oan giá họa, kẻ cắp già mồm. 
Lười tranh cãi tiếp với Nhất Trụ Kình Thiên, Vua Sa Mạc trực tiếp quay sang hỏi Ám Hắc Đại Công: “Đại Công thấy sao?” 
Ám Hắc Đại Công dùng chân đá khẽ vào giày Quan Miên, “Đằng ấy thấy sao?” 
Quan Miên đầu tựa vào tường, mệt đến mí mắt cũng lười hé ra, “Tôi cảm thấy không phải.” 
Ám Hắc Đại Công mỉm cười nói: “Ồ, tôi cũng cảm thấy không phải.” 
Vua Sa Mạc lập tức a dua: “Tôi cũng cảm thấy không phải.” 
Sắc mặt Nhất Trụ Kình Thiên trở nên vô cùng khó coi, “Bắt cướp phải có tang vật, mấy người dựa vào đâu dám bảo công hội chúng tôi thiệt hại nhẹ hơn nên khẳng định chúng tôi làm?!” 
Vua Sa Mạc khoanh tay nói: “Tôi bảo các người làm hồi nào? Tôi có nói à? Anh quýnh cái gì? Có tật giật mình?” 
Nhất Trụ Kình Thiên nói: “Chẳng phải ý anh là thế sao? Ai biết có phải anh đã liệu trước mọi chuyện, bày sẵn bẫy để tôi rơi vào không?” 
Vua Sa Mạc ha ha cười hai tiếng, “Đầu óc tôi mà phức tạp được như vậy tôi còn ngồi đây chơi cút bắt với anh sao? Anh bạn nhỏ?” 
Nhất Trụ Kình Thiên ***g lộn: “Anh gọi ai là bạn nhỏ?” 
Vua Sa Mạc phì cười: “Anh mù à, không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với ai?” 
Diệu Minh đứng lên nói: “Được rồi, đừng ồn nữa.” 
Đang mỉa mai ngon trớn lại bị cắt lời, Vua Sa Mạc bất mãn trừng Diệu Minh một cái, “Chậc chậc, chú cảnh sát nghe tin chạy đến giữ gìn trật tự sao?” 
Diệu Minh phớt lờ anh ta, nói với Nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290587/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.