Vu oan giá họa, kẻ cắp già mồm. 
Ngoài Tinh Phi Ngân và Lòng Son Chiếu Sử Xanh, ba cái đầu kia lập tức chụm lại. Vạn Thọ Vô Cương rướn cổ nửa ngày vẫn chẳng thấy gì, cuối cùng nhịn hết nổi đành bước lên nhìn một cách lộ liễu. 
Nếu đã được đăng trên trang đầu thì hai tấm ảnh cùng có góc chụp rất khéo, trên cơ bản cảnh tan hoang của hai thôn trang sau cuộc tập kích đều được chụp lại hoàn chỉnh. 
Đàn em theo các đại ca đến dự ai có báo thì lấy báo ra xem, không có thì xem nhờ người bên cạnh. 
Toàn lều im lặng vô cùng. 
Vì vậy tiếng chân giẫm lên cầu thang tràn đầy căm phẫn của Nhất Trụ Kình Thiên trong lúc này vang lên đặc biệt rõ ràng. 
“Mọi người đang bàn bạc gì đấy?” Vừa bước vào, Nhất Trụ Kình Thiên đã chen vào chỗ của Vạn Thọ Vô Cương, “Đang xem gì vậy?” 
Diệu Minh trả lời: “Xem báo.” 
Nhất Trụ Kình Thiên trợn mắt nhìn anh ta, “Giờ này cậu còn có tâm trạng xem báo? Thế cần tôi chuẩn bị cho mấy người hạt dưa cắn để khỏi buồn miệng không?” 
Diệu Minh đáp: “Không xem báo làm sao biết thủ phạm là ai?” Từ hai bức hình, anh ta dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Nhất Trụ Kình Thiên cũng pha thêm vài phần ẩn ý. 
Nhất Trụ Kình Thiên ngạc nhiên hỏi: “Trên báo có phân tích sao?” Anh ta giật lấy báo rồi soàn soạt lật tìm. 
Quan Miên ngáp một cái rồi trở về chỗ ngồi ban đầu. 
“À há! Tìm thấy nè!” Nhất Trụ Kình Thiên lớn tiếng đọc lên: “Này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290586/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.