Quân tử báo thù, cả vốn lẫn lãi.
Phồn Tinh Hữu Độ nhanh chóng trả lời và đưa tọa độ.
Quan Miên theo tọa độ đến một khu rừng rậm trong Senlisja. Thú dữ xấp xỉ cấp 40 nhởn nhơ đi dạo trong rừng, nhưng tuyệt đối không chủ động tấn công người chơi.
Ánh mặt trời bị tán lá rậm rạp che khuất, thi thoảng mới có vài đốm nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá.
“Ở đây.” Phồn Tinh Hữu Độ đến trước, nhìn thấy Quan Miên bèn vẫy tay gọi. Sau lưng anh ta còn có ba người khác.
Quan Miên bước qua, chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc – Vận động viên chạy trối chết hồi nãy.
“Anh ta?” Vận động viên trừng to hai mắt, muốn bày tỏ bất mãn nhưng lại ngại ngùng.
Phồn Tinh Hữu Độ hỏi: “Hai đứa quen sao?”
Quan Miên rất biết giữ mặt mũi cho cậu ta, “Cậu ấy viện trợ tôi ba kim tệ.”
Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Cậu ấy là Bị Thịt Rỗng, đây là Mộng Xuân Không Tỉnh.”
Bị Thịt Rỗng tố cáo: “Anh ta thấy chết không cứu.”
Quan Miên nói: “Tôi chưa học thuật cải tử hoàn sinh.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Em chỉ bảo anh bơm máu.”
Quan Miên nói: “Bấy giờ cậu vẫn chưa chết, cho nên không xem như tôi thấy chết không cứu.”
“…” Bị Thịt Rỗng bĩu môi, tỏ vẻ anh đây người lớn rộng lượng, không thèm chấp nhặt ba chuyện cỏn con, “Bỏ đi. Lúc đó bọn mình chưa quen, và quan trọng hơn, lúc đó anh không biết em hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại như thế nào.”
Người bên cạnh không nhịn được bèn lên tiếng: “Chẳng phải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tuc-vong-du-chi-kho-luc/1290558/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.