Trong đầu Đường Táp phân tích sơ qua một lược, đoán ra vị dũng sĩ khỉ này nửa đêm khuya khoắt đột nhập vào phòng ngủ bắt cóc người, có thể là muốn đưa cô đến tổ chức theo đuổi mặt trời đó…… A không đúng, là tổ chức Khoa Phụ mới đúng, xem quá nhiều bài đăng, suýt chút nữa đã bị những mật ngữ mạng của Thiên Hiểu Sinh tẩy não rồi.
Nhưng mà, nhìn phương hướng, lại là hướng Nam, hình như lại có quan hệ với nhà hàng nam thần……. Không đúng, ý của cô là, tập đoàn tài chính Nam Sơn.
Cô nói sai gì rồi phải không, không phải tôi mới là người bắt cóc cô ra đây bỏ nhà theo trai sao!
Đường Táp cưỡi lên cổ của con khỉ, vỗ đầu của nó, ra lệnh một câu: “Chạy.”
Cũng thật kỳ lạ, sau khi Đường Táp vỗ đầu khỉ xong, con khỉ Trường Hữu nói: “Đừng trách tôi, trước ngày hôm nay, tôi trước giờ chưa từng đặt sự chú ý lên người cô.”
Đường Táp để mặc nó nói.
Trường Hữu: “Sau lưng cô có Bạch Trạch và tập đoàn tài chính Đồ Sơn, tuy Đồ Sơn nay đã suy yếu, nhưng tuy là rắn chết nhưng vẫn còn nọc độc, một gia nghiệp lớn như vậy, không phải loại mà thực khách như tôi đây có thể dễ dàng đắc tội được. Lúc boss nói muốn cô, tôi căn bản không hề nghĩ đến sẽ đi tranh giành chức vị gì. Tôi không có dã tâm lớn như vậy, lý tưởng của tôi chính là sau khi tốt nghiệp ở lại trường, vừa làm giáo viên, vừa kiếm tiền của tôi…… Thỉnh thoảng ăn chút thịt, suy nghĩ một chút, thì giống như các giáo sư môn hậu cần hiện đại vậy…….”
Đường Táp: “Ừm, một cái tên rồi. Cậu đây là muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Vùng ngoại ô phía Bắc của cầu Chu Tước khu Nam Sơn.” Trường Hữu nói, “Ở đó tôi có một nơi ở, đợi ngày mai ban ngày sau khi tôi liên hệ được với Anh Ba, xem đưa cô ở đâu càng ổn.”
“Boss của các ngươi là ai? Tại sao chỉ đích danh muốn ta?”
“Bởi vì cô là miếng thịt béo.” Trường Hữu nói, “Đây chính là số mạng của cô, hết cách rồi. Nói thật thì, cũng không phải do cô đặc biệt, nhà cô ở thế giới bên ngoài có lẽ thuộc loại nhiều tiền có địa vị, nhưng thịt thì không giống vậy sao? Trước đó không phải chưa từng ăn bao giờ, với lứa tuổi này của cô, đối với thịt người mà nói, đã không tính là non nữa rồi, cho nên ăn cô chẳng phải muốn nếm mùi vị thôi đâu. Cô biết đế nghiệp không? Cô bây giờ chính là đế nghiệp đó, ai ăn được cô, người đó có thể chiến thắng thế giới, thay đổi bố cục quyền lực hiện tại, phân chia địa bàn lần nữa.”
Đường Táp: “Hiểu rồi…… Ta muốn hỏi một chút, thịt ở độ tuổi nào mới gọi là non?”
“Mười sáu tuổi trở xuống, mười hai tuổi trở lên, nhóm này có chất lượng tốt, là bé trai hay bé gái đều có thể ăn. Tuy mười hai tuổi trở xuống chất thịt càng non, nhưng thịt ít giá rẻ, tùy theo loại hàng có thể lừa vào, ăn không ra cảm giác địa vị và cảm giác ưu việt……. Cô hiểu chứ, đôi lúc ăn không chỉ đơn giản là ăn thôi, nó còn có một điều gì đó rất đặc biệt.”
“Các ngươi còn lừa bán cả trẻ em?”
“Trẻ em ở chỗ chúng tôi gọi là tay làm việc cực thấp.” Trường Hữu nói.
Thật ra đầu nó có hơi choáng, không hiểu tại sao bản thân lại muốn nói những điều này với Đường Táp, dường như đó là những lời luôn được cất giấu trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng đã nói ra được rồi.
“Boss là ai?”
“Ông chủ à, đây không phải là từ tiếng anh thịnh hành của thế giới các cô, được chúng tôi học theo đưa cả vào đây đó sao.” Trường Hữu nói, “Boss từng nói, ai có thể bắt được cô đến thì có thể thăng chức tăng lương, đảm nhiệm vị trí CEO, còn có thể ăn bạch phú mỹ……”
“Cho nên ngươi cứ đơn giản thô bạo như vậy?” Ít nhất bạn học Vương Chính chiến hữu của ngươi còn biết dùng sắc câu dẫn……. Đến lượt ngươi sao lại đổi thành bắt cóc người đi rồi?
“Tôi cũng đã dốc hết sức rồi.” Trường Hữu nói ra lời trong lòng, “Cmnr, tên nhóc Vương Chính đó âm tôi, một nửa giang sơn trong Phi Đại là do tôi lấy cho bọn chúng, kết quả nói bỏ là bỏ không phải sao, có thể là do tôi quá xuất sắc, bọn chúng muốn nhân cơ hội này nhổ bỏ tôi…… Tôi phải phản kích tới cùng, dù sao không thể nào chết ở cục cảnh sát Huyền Vũ, cũng không thể ngồi đó chờ chết được, còn không bằng liều mạng một phen, bắt cóc cô đi bảo vệ cái đầu của tôi. Thật là không cam lòng mà…… Những con đường giao dịch hàng trong Phi Đại bị Vương Chính hưởng cả rồi.”
Đường Táp giống như một chị gái tri kỷ, quan tâm nói: “Chẳng lẽ trong trường học chỉ có một mình Vương Chính thôi sao? Cũng có thể là người khác tiếp tay.”
Trường Hữu: “Không thể nào đâu, ông chủ nhỏ chính là phái quân viện, Vương Chính là một tay hắn bồi dưỡng nên, nói ra thì, bắt cóc cô, tranh giành cấu xé giữa các tập đoàn tài chính, nhổ tôi, cũng là kết quả của cuộc đấu tranh của các phe phái khác trong tổ chức chúng tôi, hết cách rồi, tôi lúc này hết đường để đi rồi, tổ chức chính là tối tăm như vậy, thật ra trường học còn tốt hơn một chút…….”
Đường Táp: “Ngươi rất thú vị. Nhà kho của ngươi ở đâu?”
“Cô nói tới nói trung chuyển hàng sao?” Trường Hữu đáp, “Địa chỉ cũ lầu học chính của viện tài chính chúng tôi, có một phòng dưới đất, năm trước tôi mua chuộc đội thi công bí mật tu sửa lại cho tôi, băng đá là băng lạnh ngàn năm được lấy từ trên đỉnh núi tuyết phía Bắc lén chuyển từng khối từng khối vào, bảo quản vô cùng tốt, một chút mùi tạp cũng không có, máy móc túi chân không là tôi lấy từ thế giới bên ngoài, một con Rồng, lấy hàng đưa hàng đều là đăng ký thống nhất, còn được lưu trong sổ đăng ký……”
Đường Táp lẩm bẩm nói: “Thật phiền phức.”
Năng lực thẩm lí phán quyết tuyệt đối của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, thời gian hiệu quả chỉ có năm phút, rất nhanh, Trường Hữu đã có thể thoát khỏi phán quyết tuyệt đối.
Tay của Đường Táp đặt ở trên đỉnh đầu của Trường Hữu, vuốt ve nhè nhẹ vài cái, nói: “Bây giờ, nói cho ta biết, ông chủ của tổ chức Khoa Phụ các ngươi là ai.”
“Thì là một ai đó ấy mà…….”
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng Rồng kêu, đinh tai nhức óc, cây cối chung quanh đều đang run rẩy.
Ánh mắt mơ màng của Trường Hữu theo tiếng Rồng kêu này, bỗng nhiên trấn tĩnh lại, nó nhìn về phía sau, kinh ngạc giật mình: “……. Hội trưởng?! Móa! Hỏng việc rồi! Sao cậu ấy biết? Chẳng lẽ cậu ấy ở trong phòng cô?!”
Trường Hữu bị chấn động tới não của mình, ánh mắt nhìn Đường Táp phút chốc cũng biến đổi.
Đường Táp không còn sức để đáp lại.
Gió nhẹ từ sau lưng thổi tới, Trường Hữu biết, Rồng giết nó chẳng khác nào giẫm chết một con kiến, còn không cần dùng đuôi quấn, chỉ một cái móng giẫm xuống thôi, đầu của nó lập tức vỡ ngay.
Bước chân của Trường Hữu loạng choạng, cõng theo Đường Táp ngoằn ngoèo chạy vào trong rừng rậm, thả nhẹ bước chân, dùng lá cây rậm rạp che đi hành tung của nó.
Trước khi đi vào rừng rậm, Đường Táp quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch Long một cái.
Nói thật thì, một ánh mắt này của Đường Táp, là đang oán trách anh làm đứt đoạn phán quyết tuyệt đối, không thể khiến Trường Hữu nhả ra cái tên có giá trị nhất, cho nên, cô tặng một cái liếc xéo ghi hận cho Tiểu Bạch Long.
Nhưng Tiểu Bạch Long nhìn thấy Đường Táp quay đầu, lại lọc kính cái liếc xéo của Đường Táp thành ánh mắt đáng thương bi thảm không gì sánh bằng nhìn anh cầu cứu.
Tiểu Bạch Long gầm lên một tiếng, phun một hơi về phía rừng cây, hòng muốn thổi cây tìm khỉ.
Bốn cái chân của Cửu Hồ Ly ôm chặt cái đuôi của anh lông sắp bị gió mạnh thổi trọc rồi, không ngừng tăng thêm hiệu quả ngày đặc biệt tuyết rơi cho Tiểu Bạch Long, cậu rống to: “Đế Chiêu! Táp Táp còn ở đó! Anh dịu dàng chút!”
Đế Chiêu hết nói nổi, đành phải tìm một nơi, biến ra hình người, vừa mặc quần áo vừa điên cuồng chạy.
“Bên này.”
Lúc anh ra cửa, Ngao Hiển suy nghĩ rất chu đáo, nhanh chóng cột quần áo lót lên sừng Rồng của Tiểu Bạch Long.
Đế Chiêu: “Đứng lại! Tôi thấy cậu rồi! Mau đặt Đường Táp xuống!”
Cửu Vĩ Hồ: “Ở đâu ở đâu? Thất Thất đâu? Sao không thấy Thất Thất?”
Hỏi rất hay, Thất Thất đang ở đâu?
Đương lúc Tiểu Bạch Long dũng mãnh truy đuổi bắt yêu, Phụng Hoàng Thất Thất đang làm một con đại mã long.
Đúng là cậu một đường chạy về phía Nam, nhưng nói thật, phạm vi cả vùng phía Nam rất lớn, Tây Nam Đông Nam đều là Nam, hướng bay của cậu có lệch một chút cũng là chuyện bình thường.
Vì Tiểu Bạch Long là sinh viên khoa chỉ huy tác chiến, rất có kinh nghiệm truy kích, sẽ mở tất cả mọi góc nhìn, cũng sẽ căn cứ dấu vết nhanh chóng làm suy đoán. Nhưng Phụng Hoàng Thất Thất là một học tra, vì vậy mà chỉ dùng ba giây đẹp trai, đã đủ chấn động hồ ly.
Phụng Hoàng Thất Thất đẹp trai ba giây sau khi thay đổi hướng bay, lại bay đến trước mặt Trường Hữu, sau đó, nhìn thấy trên mặt đất có bóng của một con yêu.
Phụng Hoàng: “Táp Táp!”
Cậu lao nhanh xuống, một con Phụng Hoàng rầm rầm rộ rộ đốt lửa.
Đợi sau khi đáp đất, Phụng Hoàng mới phát hiện, bản thân thiếu chút nữa thôi đã đốt luôn quần áo đang mặc.
“Cảnh sát tuần tra ban đêm khu Chu Tước đây!” Sau khi một tên mặc đồ đồng phục nói rõ thân phận, hỏi, “Phụng Hoàng? Nửa đêm nửa hôm không ở trường học, lại chạy ra đây tùy tiện đốt lửa làm gì?”
Phụng Hoàng: “Táp Táp……. Chính là bạn học nhân loại của trường bọn tôi, cô ấy bị bắt cóc rồi! Yêu quái bắt cóc cô ấy chạy về phía bên này! Các người có nhìn thấy không?”
“Có người bắt cóc cô gái nhỏ nhân loại đó?” Một tên mặc bụng bia mặc đồng phục trao đổi ánh mắt với đồng bọn, tên bụng bia nói, “Đừng gấp, tôi đánh hơi xem.”
Nguyên hình của tên này có lẽ là một loài nào đó có khứu giác rất nhạy bén, đầu mũi co rút một cái, xác định được phương hướng, chỉ về phía rừng cây phía sau Phụng Hoàng: “Đánh hơi được rồi, mùi của con người, còn có, mùi của Trường Hữu? Chạy về phía bên này…….”
“Trường Hữu?” Phụng Hoành giương cánh bay ngược trở lại.
Bốn chi của tên yêu bụng bia mặc đồng phục tiếp mặt đất, bám chặt theo Phụng Hoàng chạy về phía rừng cây.
Đế Chiêu nhìn thấy Phụng Hoàng rồi.
Phụng Hoàng từ xa bay tới, ánh sáng sặc sỡ chiếu sáng cả rừng cây, mượn ánh sáng của cậu, Đế Chiêu cũng định vị được chỗ của Trường Hữu.
“Tôi thấy cậu rồi!”
Quân viện ngày ngày siêng năng rèn luyện, Đế Chiêu bắt đầu chạy và con hồ ly phế là một kẻ trên trời một tên dưới đất. Tốc độ của Đế Chiêu nhanh như điện, dường như là cưỡi gió vút đến sau lưng Trường Hữu, đồng thời ôm Đường Táp lên, một chân đá vào Trường Hữu.
Anh đặt Đường Táp xuống, thấy cô không bị thương mới thấy yên tâm, nói: “Đừng sợ, tôi đến rồi.”
Sau đó, anh nhảy lên cao, ở trên không trung vạch ra một đường cong hình Rồng, gấp khuỷu tay lên, ghìm chặt cổ Trường Hữu.
Phụng Hoàng hô lớn: “Táp Táp! Tôi tới cứu cô đây!”
Vẻ mặt Đường Táp nặng nề, biểu cảm trên mặt giống như có người sợ cô bị phỏng lưỡi, cưỡng ép gắp miếng thịt trong bát của cô đi vậy.
Đế Chiêu vặn gương mặt của tên bắt cóc đó qua, kinh ngạc nói: “Trường Hữu?”
Còn chưa hỏi hết câu, bỗng nhiên nghe ‘pằng’ một tiếng.
Con ngươi của Đường Táp co rút, vừa rồi còn thèm muốn cái não khỉ tươi ngon đó, nay bị một phát súng làm lãng phí rồi.
Đầu của Trường Hữu nổ tung thành hoa ở trước mặt Đế Chiêu, óc văng tứ tung.
Đồng phục cảnh sát đứng cách đó không xa nói: “Cảnh sát tuần tra đêm ở khu Chu Trước, nay đã bắn chết tội phạm…… Mọi người không sao chứ?”
Đế Chiêu cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt của anh biến đổi, nhưng rất nhanh thì anh đã trở lại bộ dáng bình thường, hỏi: “Cám ơn…… nên xưng hô với ngài thế nào?”
“Li Lực (1).” Hắn nói, “Cảnh sát tuần tra của khu Chu Tước, Phụng Hoàng cầu giúp đỡ, tôi chỉ theo tới đây xem sao thôi, mọi người không sao thì tốt.”
Cửu Vĩ Hồ cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người, nhìn thấy óc não tươi trên đất, ọe một tiếng, dùng cái đuôi săn sóc che mắt Đường Táp: “Táp Táp cô đừng nhìn, sẽ thấy ác mộng đấy.”
Phụng Hoàng mở rộng cánh ra, khẽ vỗ đầu Đường Táp: “May là hôm nay đến ngủ cùng Đường Táp, sau này phải đóng cửa sổ kỹ càng.”
Li Lực nói, tên tội phạm này cứ giao cho khu Chu Tước bọn họ xử lý, mà ở phía sau, Ngao Hiển sau khi báo cáo với Bạch Trạch xong, dẫn theo đội điều tra khuôn viên trường của quân viện cũng đuổi kịp tới đây.
Đế Chiêu nhìn thấy Trường Hữu nằm phủ phục trên đất, sắc mặt u ám.
Li Lực: “Đợi sau khi chúng tôi điều tra rõ động cơ phạm tội, sẽ báo kết quả với mọi người.”
“…… Làm phiền rồi.” Đế Chiêu nói, “Tôi bàn bạc với chỉ đạo viên của chúng tôi một chút.”
Ngao Hiển: “Để anh xử lý, chú đưa bạn học Đường Táp về trường trước đi, hiệu trưởng đang ở văn phòng đợi đấy.”
“Em biết rồi.”
Ngao Hiển đổi sang khuôn mặt tươi cười, đi lên bắt tay với Li Lực: “Xin chào, tôi là chỉ đạo viên thay thế của quân viện Phi Đại, tôi sẽ ở lại trợ giúp phía cảnh sát chúng ta xử lý vụ này, tôi nghe hội trưởng hội học sinh nói, tội phạm là do ngài mở súng bắn?”
“Nên làm thôi.” Lực Li nói, “Tất cả đều lấy an toàn của sinh viên nhân loại làm đầu.”
Đế Chiêu khẽ ho một cái, vỗ vai Đường Táp: “Đừng sợ, chúng ta đi về thôi.”
Lúc này Đường Táp đã tức tới nói không ra lời nữa, cô mím chặt môi, gian nan gật đầu.
Phụng Hoàng nhiệt tình nói: “Ngồi của tôi về đi!”
Cậu mở cánh ra, nằm xấp xuống đất.
Đế Chiêu cười một cái, dường như là vì vỗ về cảm xúc của cô, kéo tay cô hỏi: “Rồng hay là Phụng, em chọn một đi?”
Đường Táp: “Cưỡi Rồng.”
Đế Chiêu: “Không thành vấn đề.”
Anh quay lưng lại với Đường Táp biến thành Rồng, dừng ở trước mặt cô: “Lên đây đi, vịn chắc sừng Rồng.”
Cửu Vĩ Hồ nhìn tình hình, cũng không ngồi đuôi Rồng nữa, lại nằm lên lưng của Phung Hoàng một cách không hề khách sáo.
Phụng Hoàng: “…… Tôi muốn chở Táp Táp.”
An Luật: “Cậu lại không có tay vịn! Đế Chiêu có tay vịn cực kỳ cao kìa.”
Đường Táp nắm chặt hai cái “tay vịn cực kỳ cao” của Rồng, cảm nhận được phần máu sục sôi ở dưới miếng vảy của Tiểu Bạch Long, cô vuốt ve sừng Rồng, nói: “Cám ơn học trưởng.”
Đế Chiêu không cẩn trọng được nữa, nhảy vọt vào mây, lông bườm vì kích động mà dựng cứng cả lên.
Phụng Hoàng vác theo Cửu Vĩ Hồ, rì rì bám theo sau, vẫn đang cảm khái quyết sách anh minh của bản thân: “Bởi tôi nói ngủ cùng Đường Táp là đúng mà!”
Cữu Vĩ Hồ: “Mù đường thì không đáng được khen!”
= = = = = =
Chú thích:
Li Lực: Li Lực là một loài kỳ thú, dáng vẻ của nó giống như con heo, chân gà, kêu lên giống như tiếng chó sủa. 《Đồ Tán》 của Quách Phác có viết: “Li Lực Li Hồ, hoặc bay hoặc nằm. Là chỉ đất lành, có thể xây dựng kiến trúc. Lao dịch Trường Thành, cùng đậu đất Tần.” Li Lực tượng trưng cho công trình xây dựng phồn vinh, chỉ cần là nơi Li Lực xuất hiện, nhất định là đang xây dựng rầm rộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]