Câu chuyện cười lạnh của Đế Chiêu thành công đông chết Câu Trần.
Đương nhiên, Câu Trần chỉ đang giả chết.
Mới đầu Đường Táp cho rằng hắn muốn học theo Mạn Đà La, cô hỏi tôi cứ nói không biết, cô hỏi nữa thì tôi sẽ làm chuyện cảm động trời đất, ộc máu nổ tung cơ thể mà chết.
Nhưng rất rõ ràng cách thể hiện tình yêu của hắn không giống với Mạn Đà La, vị mà hắn yêu vẫn còn sống mà hắn thì không muốn chết.
Như vậy thì quá lỳ lạ, rõ ràng biết giả chết không có tác dụng mà vẫn còn tích cực giả chết là tại sao chứ?
Rất nhanh, Đường Táp đã tìm được đáp án rồi.
Đường Táp lượn một vòng, đón Y Lan tới, hạ lệnh: “Hỏi hắn cách ra ngoài?”
Đúng vậy, bọn họ không có cách ra khỏi chỗ này. Khi ở trong không gian của vảy hộ tâm Thanh Long phải dựa một nụ hôn mới có thể giải khóa thành công. Nhưng tình hư không của Nữ Oa phải dựa vào cái gì để ra ngoài, Đường Táp vẫn chưa tìm được đáp án. Tóm lại là không thể diễn hoạt động cụ thể tình yêu công sở chứ, như vậy ngại biết bao nhiêu, huống chi tình huống của cô với Đế Chiêu khá là phức tạp, nếu thật sự muốn để hai người kích tình bốc cháy thì có hơi ép Rồng vào thế khó rồi…….
Còn như năm xưa hai người họ có thể tự do ra vào tình hư không của Phục Hy Nữ Oa giống như ra vào phòng bếp nhà mình vậy, là bởi vì mỗi lần bọn họ đi vào đánh Phục Hy xong, Nữ Oa sẽ rất vui vẻ mở cửa cho bọn họ, vui vẻ tiễn bọn họ rời khỏi.
Về phương diện giết Phục Hy truất giận, Nữ Oa và bọn họ luôn đứng cùng một chiến tuyến.
“Tình quá cố chấp là không tốt, đã khai thông không được vậy thì chỉ có thể để hắn vấp váp nhiều một chút, tự mình buông xuống.”
Ừm, bây giờ thì không có Nữ Oa dịu dàng xinh đẹp lại đáng yêu mở cửa cho bọn họ nữa rồi.
Đường Táp nắm cổ tay than thở: “Đừng giả chết nữa, mau nói đi!”
Đế Chiêu hỏi một cách đơn giản mà thô bạo, trực tiếp vạch mắt của Câu Trần ra, thổi hơi vào trong mắt hắn.
“Nói mau, bằng không tôi sẽ khiến ông chảy nước mắt đầy mặt.”
Đây là cách tra hỏi của quân viện.
Bây giờ bọn họ cũng học theo con người, chú trọng quyền của yêu rồi, trước kia hễ bắt được tội phạm cực kỳ hung ác, trước khi phán xử sẽ đánh tên tội phạm đó một trận, nhưng bây giờ không cho phép như vậy nữa.
Thế là quân viện cũng nghiên cứu một cách tra hỏi vừa dịu dàng vừa văn minh — — Làm cho nó khó chịu.
Không đánh cậu, không để cậu đau nhưng tôi có thể quấy nhiễu cậu.
Khác với con người, các yêu đều không tầm thường, ví dụ như Tiểu Bạch Long, một con Tiểu Bạch Long một hơi trung bình có thể phun ra một tấn nước, cũng có thể nói một hơi của Tiểu Bạch Long có thể phun ra lượng nước đủ cho một người trong mùa hạ dùng từ ba tới bốn ngày, đổi cách tính khác Tiểu Bạch Long có thể chẳng tốn chút công sức nào thổi liên tục một hơi tận ba tiếng đồng hồ.
Dưới sự tra tấn ‘mưa thuận gió hòa’ của Tiểu Bạch Long, Câu Trần ‘chết đi sống lại’. chưa tới ba phút đã đầu hàng rồi.
Tiểu bạch Long: “Ừm, nói.”
“Dựa vào trận chuyển dời để ra ngoài, bởi vì trong quy tắc không có đề cập tới trận pháp, mà mỗi một trận đều là tôi và ông ấy tiêu hao tình cảm dựng từng chút nên, cho nên trận này cũng là dùng tình để có thể tự do ra vào nơi chôn tình của Nữ Oa.”
Đường Táp mắng: “Các ngươi đúng là coi đây như nhà của mình rồi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”
Tiểu Bạch Long có phần lo lắng, Câu Trần là cao thủ dùng trận mà những trận này là do Phục Hy làm ra, vì lẽ đó Thần thông quảng đại giống như bug cả thế giới đó là bởi vì Phục Hy tức A Thù quấy phá, sau khi làm ra trận này thì không cho phép A Thù dùng quy tắc ràng buộc những thứ này.
A Thù sợ ông ấy chơi lớn, tương lai sẽ phát triền thành tai họa phá vỡ trời, thế là tăng thêm một câu trói buộc.
“Trận cũng có pháp quy, khống chế lẫn nhau, có lớn cũng không thể lớn hơn trời, có rộng cũng không thể rộng hơn đất, ngoại trừ Phục Hy ngươi ra, những chúng sinh khác không thể thấu triệt sự huyền bí trong đó, thế nào?”
Phục Hy: “Được.”
Tình và lý của Phục Hy Đại Đế giống như hai cá thể độc lập không thể dung hợp, chỉ cần lý còn ông sẽ không cố chấp cực đoan như vậy. Ông làm trận pháp cũng là đang mở rộng giới hạn cao nhất của trí tuệ, điều này đối với con người mà nói là một chuyện tốt vì thế A Thù cho ông quyền tự do lớn nhất.
Đường Táp an ủi Tiểu Bạch Long: “Không sao cả, những thứ này cho dù là giở thủ đoạn, chúng ta cũng không bị thiệt.”
Tiểu Bạch Long nói: “Ừm, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của em, lỡ như hắn đặt trận của Phục Hy ở trong đất, vậy thì…….”
Đường Táp: “Như vậy há chẳng phải càng tốt sao? Một người không có lý và bị quy tắc của tình ràng buộc, dù có chạy cũng không chạy tới trời được, tôi là nguyên Thần chân chính, Thần thức vẫn còn mà mỗi ngày đều đang tăng lên, chẳng bao lâu nữa kỹ năng đánh dấu toàn cảnh nổ tung cũng có thể được chiếu sáng rồi, anh còn sợ gì chứ? Hơn nữa annh……”
Đường Táp dùng một ánh mắt tế nhị nhìn Đế Chiêu từ trên xuống dưới một lượt.
“Cho nên trụ Thanh Long ở phía Đông sẽ bị thiếu một lượng lớn Thần lực, mà không phải do chúng mở trận hút Thần lực đi, hiện giờ trên xương Nữ Oa chẳng có bao nhiêu Thần lực ngược lại là hôm nay anh……. Mặt mày rạng rỡ, tư tưởng sáng tỏ cho nên tôi nghĩ Thần lực đó đã bị bản thân anh lấy đi rồi.”
“Tôi không có!” Đế Chiêu uất ức giống như một đứa trẻ bị vu oan lấy trộm kẹo, “Tôi nào dám làm như vậy……Đó chính là trụ Thanh Long, chấn trời đất bảo vệ biên giới đấy! Dù tôi có mất trí cũng không dám đụng tới cái trụ đó!”
“……. Đừng nóng, không có nói là anh ăn trộm.” Đường Táp dỗ dành, “Thời gian còn dài, chúng ta trở về từ từ nghiên cứu nguyên nhân.”
Đế Chiêu chịu chất vấn, lòng vừa xót vừa phiền lại không thể làm gì Đường Táp, tuy ngoài mặt nhìn không có chuyện gì nhưng Câu Trần bị anh túm ở trong tay thì sắp bị anh bóp chết rồi.
Tên nhóc này, lực tay sao càng lúc càng lớn vậy? Ngươi chịu uất ức cũng không thể hành hạ tù binh như vậy chứ?
Có thể là do có liên quan tới tình, lúc này Đường Táp nhạy bén bắt được cảm xúc rối loạn của Đế Chiêu, vô cùng ngạc nhiên nói: “Anh không vui rồi? Tôi nói gì anh khiến anh không vui?”
“Không có.” Đế Chiêu xoay mặt đi, “Tôi mới không có không vui, tôi đang vui muốn chết đây.”
“Tôi cũng thấy vậy, nếu trí thông minh của anh vẫn đủ nhất định sẽ vui vẻ.” Đường Táp nói, “Tôi vừa gọi thì anh có thể nghe thấy ngay, còn có thể phá vỡ tình hư không của Phục Hy và Nữ Oa, cùng tôi đồng vai sát cánh, điều này không phải đang chứng minh chỉ cần hai chúng ta liên thủ đừng nói là truy đuổi hung thủ ba ngàn năm, thiên hoang địa lão cũng được nữa là.”
Bỏ bốn lên năm, đây đồng nghĩa với việc tỏ tình sao!
Đế Chiêu hưng phấn không thôi.
Bây giờ anh cái gì cũng không nghe thấy chỉ bắt được từ truy đuổi hung thủ ba ngàn năm, mình với Đường Táp! Rồng và ngươi! Thiên hoang địa lão!
Trường hợp nào mới xuất hiện từ thiên hoang địa lão này đây!
Kết hôn!
Hiện trường hôn lễ!
Nơi kết hôn!!
Tiểu Bạch Long mất hết lý trí rồi.
Mà Câu Trần lúc thì giả chết lúc thì xin tha khiến Đế Chiêu hưng phấn thả lỏng tay, cuối cùng cũng dẫn bọn họ đi tới trận nhãn.
Trận nhãn là một cái cây ngô đồng vô cùng cinh đẹp.
Đường Táp nhìn tới cây ngô đồng đó, vô thức nghĩ: “Ừm, cây ngồ đồng này thật đẹp, trước giờ chưa từng nhìn thấy cô ngô đồng nào đẹp như vậy, nếu Phụng Hoàng thấy được nhất định sẽ vui vẻ tới mức kêu chiêm chiếp loạn xạ cho xem, có chút đáng yêu…….”
Đế Chiêu quay, đầu một cách đề phòng, chất vấn Đường Táp: “Em…… vừa nhớ tới Phụng Thất sao?”
Đường Táp hoảng hốt vài giây, bình tĩnh nói một cách tự nhiên: “Tôi nào có chứ, anh phát bệnh thần kinh gì thế.”
“Nếu em không có thì em sẽ không có cái vẻ mặt này!” Tiểu Bạch Long dựng thẳng đuôi.
Đường Táp cảm nhận được rồi, hơn nữa cô cũng nhìn thấy cái bóng Thành Long ở sau lưng Đế Chiêu đang nổi ghen nhìn cô chằm chằm, mặt đầy vẻ không vui.
“……” Đường Táp.
Đường Táp thầm nghĩ: Tình Thượng Cổ của Phục Hy đáng ghét, ai thích thì người tới lấy đi, phiền chết đi được. Tôi mới mười chín đương lúc thanh xuân phơi phới, mắc gì giống một phụ nữ đã kết hôn dây dưa với một con Rồng như vậy!
Đường Táp: “Tôi không chỉ nhớ tới Phụng Thất, tôi còn nhớ Cửu Vĩ Hồ nữa, anh có ý kiến gì sao? Anh nhìn thấy một cái cây thì nổi lên suy nghĩ đó, vậy anh nhìn thấy tôi ôm Y Lan thì sao không nổi lên suy nghĩ đó đi? Thế nào, ghét bỏ Y Lan chưa phân hóa giới tính cho nên không nổi ghen? Hơn nữa Đế Chiêu anh có quan hệ gì với tôi, mắc gì quản tôi nhớ ai?”
Câu Trần khuyên ngăn: “Hai vị, hai vị Thần Tiên! Hai vị, này, quan tâm tôi một cái được không? Tôi không giả chết nữa sao hai người vẫn mặc kệ tôi thế?”
Lá của Y Lan bịt kín miệng của Câu Trần.
Hắn hắng giọng, nói: “Này…… nghe tôi khuyên một câu, các vị.”
Y Lan: “Chúng ta ra ngoài trước đi, tôi đói rồi, muốn ăn phân bón tổng hợp.”
Tiểu Bạch Long từ từ đánh giá Y Lan, mấy giây sau anh cướp Y Lan lại, kẹp ở dưới cánh tay.
Quả nhiên, một khi nổi ghen rồi thì đến cả cây cỏ cũng không bỏ qua.
Câu Trần quả nhiên là thủ đoạn.
Điểm liên quan tới trận chuyển dời rất nhiều, nhưng vì trong phòng của Đường Táp chỉ vẽ một lá bùa không khí cho nên chỉ có duy nhất đường một chiều, muốn từ đây đi thẳng về nhà là không thể nào, thế là sau một trận rung lắc nhẹ bọn Đường Táp xuất hiện ở bên hồ Chu Tước.
Mà Câu Trần, sau khi khe hở truyền gửi không gian được mở ra, hắn giãy khỏi vuốt Rồng vẽ một lá bùa mở trận chạy trốn.
Đường Táp phẫn nộ.
“Tay của ai buông thế?”
Đế Chiêu không dám lên tiếng.
Đường Táp: “Ồ, không phải giành Y Lan sao? Được, giành Y Lan tới tay rồi thì tay còn lại cũng thả ra phải không, người anh có nhiều vuốt như vậy là dùng để làm gì? Một con Câu Trần già mà cũng chừng không xong?”
Tất cả các đôi tình nhân sau khi trùng phùng đều sẽ cãi nhau sao?
Trong đầu Đế Chiêu quanh quẩn câu hỏi này.
Thậm chí anh còn muốn đi dùng nick nặc danh đăng bài hỏi thử xem.
Thế là, Đế Chiêu đánh trả lại.
Cách anh đánh trả rất đơn giản.
Đó là chỉ hồ Chu Tước nói: “Đường Táp, em mau nhìn xem, nơi này không phải chính là hồ Chu Tước mà em muốn tới sao?”
Giọng điệu này tuyệt đối không hề đơn giản: “Em yêu mau nhìn kìa, nơi mà em tha thiết ước mơ đã tới rồi.”
Mà là kiểu ghen tuông: “Em xem, đây chính là hồ Chu Tước trước kia em hẹn với người khác muốn đi dạo đấy.”
Đường Táp trực tiếp giơ tay tới, kẹp chặt miệng anh.
“Nghe tôi nói.” Ánh mắt của Đường Táp vô cùng đáng sợ, “Nếu dám bị cái não giàu tình yêu thương đó chi phối giống Phục Hy thì tôi sẽ phế anh đấy.”
Bóng Thanh Long ở phía sau anh hình như đã chui khỏi cơ thể anh rồi, Đế Chiêu sững sờ gật gật đầu.
Đường Táp: “Cuối kỳ sắp tới rồi, trong một tuần bài tập cuối kỳ của anh chính là phá vỡ tất cả các trận cho tôi, tôi biết anh có thể làm được, nghĩ không ra phải làm thế nào thì liều mạng nghĩ cho tôi, vác theo Thần lực của Thanh Long ở sau lưng anh không phải để anh tới ghen tuông, rõ chưa?”
Đế Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Táp buông tay ra, sau đó đổi sang giọng điệu hơi dịu dàng một chút, hỏi: “Đầu óc bây giờ đã tỉnh táo chưa?”
“Đã ổn rôi.” Đế Chiêu đáp.
Đường Táp nói: “Trong tình hư không, người có tình đều sẽ hành động ấu trĩ, cảm xúc bị tình cảm khống chế, trong phút chốc nổi lên bản tính ghen tuông là điều có thể hiểu nhưng lần sau tốt nhất là nhớ mang theo não.”
“Ừm.” Tiểu Bạch Long có hơi áy náy.
Phải, Đế Chiêu và Đường Táp chỉ là bạn học, trước đó Đường Táp giả vờ yếu đuối kết bạn gì đó đều là chuyện riêng của Đường Táp, anh không có lập trường can thiệp vào cũng không có tư cách nổi ghen.
Đường Táp lại nói: “Câu Trần bỏ trốn không được bao lâu đâu, ngoài ra xương Nữ Oa đã bị chúng ta tịch thu rồi, hiện tại hắn cũng đã biết thân phận của tôi, biết là không có cách nào lấy được xương Nữ Oa từ trong tay tôi đi cho nên nhất định sẽ nghĩ ra con đường khác.”
Quả nhiên, đầu óc của Đế Chiêu vẫn còn rất nhạy bén.
“Tập đoàn tài chính Nam Sơn!”
“Đúng, bây giờ người chúng có thể dựa vào chỉ có tập đoàn tài chính Nam Sơn thôi.” Đường Táp nói, “Cứ chờ xem Câu Trần và Đằng Xà cùng với tình tinh của Phục Hy, chúng có thể khiến tập đoàn tài chính Nam Sơn làm được tới bước nào rồi.”
Đế Chiêu: “Có lẽ tập đoàn tài chính Nam Sơn không giúp đỡ nữa đâu……”
“Chưa chắc.” Đường Táp suy nghĩ, “Câu Trần và Đằng Xà nắm trong tay các loại trận pháp và các con đường buôn lậu, vẫn còn giá trị lợi dụng. Tập đoàn tài chính Nam Sơn có lẽ sẽ hợp tác với bọn chúng…… sắp qua năm mới rồi, mỗi lần đến cuối năm vì vận thế thay đổi theo thời gian chính là lúc trật tự dễ vỡ nhất, cho nên……”
Đế Chiêu nặng nề nói: “Rất có khả năng bọn chúng sẽ làm ra chuyện lớn gì đó?”
Đường Táp: “Quân tới tướng chặn nước tới đất ngăn, tập đoàn tài chính Nam Sơn sẽ dồn quân phòng bị, chúng ta phải trông coi vườn trường chặt chẽ.”
Cô nói: “Tập đoàn tài chính Nam Sơn không phải là loại ăn chay, bọn Câu Trần có thể hy vọng mà các sinh viên thì dễ lừa, huống chi nơi chôn tình của Nữ Oa cũng đã để lộ cho tôi, nơi đó cách Phi Đại gần như vậy nếu như muốn hành động thì đại bản doanh phù hợp nhất chính là Phi Đại.”
Đế Chiêu: “Được, bọn tôi sẽ trông coi vườn trường.”
Y Lan thấy hai người họ nói xong chuyện chính rồi, bèn trêu chọc: “Trích đoạn cãi nhau của vợ chồng hai người còn có nữa không? Không tiếp thêm một tập nữa sao?”
Đường Táp nhíu mày, Đế Chiêu: “Tay tôi tê, nếu cậu nói nữa tôi sẽ ôm không chắc đâu.”
Y Lan: “……”
Thì ra hội trưởng hội học sinh là một con Rồng da trắng lòng đen, được rồi trêu chọc không được thì chuồn thôi.
Đường Táp: “Ừm, điều quan trọng nhất là……”
Giọng điệu của Đế Chiêu dịu dàng: “Em nói đi.”
“Làm sự nghiệp thì lo làm sự nghiệp, đừng đưa tình cảm vào đây ảnh hưởng tới sự nghiệp, đây chính là lời dạy bảo tốt nhất ngày hôm nay.”
Đế Chiêu sững người trong chốc lát, sau đó uất ức đáp: “Ồ, tôi biết rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]