Đường Táp cưỡi Rồng về, mở một cuộc họp gia đình sau khi giới thiệu tình hình cơ bản xong, An Luật nói: “Vậy bây giờ mục đích chủ yếu của chúng ta là...... thi cuối kỳ?”
“Ừm.” Đường Táp nói, “Chúng ta là học sinh, cần phải lấy việc học làm đầu.”
Đường Táp như có dự cảm, ôm lấy Y Lan hỏi: “Nếu tổ chứ Khoa Phụ và tập đoàn tài chính Nam Sơn ngóc đầu trở lại thì phải làm sao?”
“Để người không có đi học phụ trách việc này.” Đường Táp chỉ Đế Chiêu, “Anh ấy vẫn đang trong thời gian nghỉ học.”
Phụng Hoàng chậm rì rì trừng mắt nhìn Đế Chiêu một cái, nói: “Thật ra tôi cũng có thể làm mà Táp Táp, tôi học hay không đều như nhau cả, cho dù không lên lớp cũng không có giáo viên nào dám cho tôi rớt.”
Bạn nghe xem, đây là đang nói tiếng người sao.
Cửu Vĩ Hồ không dám nói như vậy mặc dù cậu vô cùng muốn làm như vậy nhưng nếu cậu làm như vậy, lúc về nhà sẽ bị ba mẹ lột da.
Ba mẹ An Luật yêu thương con trai út nhưng vẫn có lý trí có điều kiện, lúc cậu đi học đã từng nói với vợ chồng Hồ Ly rằng, tiêu chuẩn thấp nhất chính là không bị đuổi sớm không bỏ học, mỗi một học kỳ chỉ cần chăm chỉ không nợ môn lấy được bằng tốt nghiệp là thắng lợi rồi.
Nhưng cho dù tiêu chuẩn có thấp tới đâu, An Luật vẫn không chịu thua kém đang quanh quẩn ở gần mức báo động đỏ là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835598/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.