Chương trước
Chương sau
 

 

Đường Táp nhận được chiến thư.

Chiến thư của tập đoàn tài chính Nam Sơn là do một con chim đưa tới, con chim đưa chiến thư đó còn muốn đi tuyến đường oanh liệt giống như kẻ thù tự sát trong trận tập kích nào đó vậy, đầu đâm phải cột giường lập tức máu nhuộm đầy phong thư.

Suy cho cùng vẫn do tuổi còn trẻ, Đường Táp không khỏi buông lời châm chọc.

“Thế nào, muốn làm nổi lên nhân vật phản diện không thể tha thứ của bản thân sao?! Các ngươi sống lâu như vậy rồi mà trí thông minh vẫn không phát triển, chỉ biết làm ra loại chuyện vừa hung ác độc địa vừa khoe khoang khoác lác như vậy thôi?”

Đường Táp vừa bóc chiến thư vừa lải nhải: “Có lẽ nên ký quy tắc mới cho các ngươi, không thích nhân loại hóa vậy thì đừng khai trí tu hình người cứ làm thú mãi, an phận thủ thường sống ngu dốt cả đời, trong đầu chỉ có ăn và ngủ tốt biết bao nhiêu còn có thể bớt biết bao nhiêu rắc rối cho ta?!”

 

Đế Chiêu mở mắt giữa tiếng mắng chửi của Đường Táp.

Trước đó anh chìm sâu vào ý thức.

Trong vùng ý thức đó chỉ có một vũng hồ như mặt gương, anh nhìn thấy Thanh Long đang ở giữa hồ, anh đi tới khép tay với Thanh Long.

Anh nhìn tay của mình vẫn là tay của hình người, áo sơ mi của anh vẫn đang phất phơ trong gió nhưng ảnh ngược dưới chân anh lại là một con Tiểu Bạch Long.

Thanh Bạch Long cùng hình người.

“Mình.”

Đế Chiêu biết, đấy đều là bản thân anh.

“Cho tôi…… ký ức của tôi.” Một cái tay khác của Đế Chiêu cũng chạm vào vuốt của Thanh Long.

Anh nhắm mắt lại, nước trong hồ dần dần biến thành ánh sáng màu vàng, xung quanh anh có ba bóng hình hợp lại trong ánh sáng vàng, ánh sáng vàng đó ngấm vào cơ thể anh.

Ký ức giống như hồ nước dâng trào, lồng ngực của Đế Chiêu giống như được quấn một cái bàn ủi, anh thâm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể của mình đã bất tỉnh nhưng ý thức lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

“Đường Táp……”

Lúc ý thức bị thiêu dốt về đến thời kỳ hỗn độn, anh thều thào ra cái tên này.

Cho dù là ký ức đã trở lại rồi, hồi ức tình cảm quyến luyến ngàn năm khiến anh mơ màng nhưng anh vẫn từ trong hồi ức mịt mù đó bắt được tia sáng lóng lánh nhất.

Trước khi tình của anh trở lại, anh không hề ý thức được đây là chung tình.

“Đường Táp.”

 

Cô gái nhân loại đó từ khi bắt đầu gặp anh tới nay thì luôn ngụy trang, cô gái nhân loại đó đã có nhiều lần ở trước mặt anh chủ động tháo bỏ lớp ngụy trang đó.

Cô là A Thù, cô là Đường Táp.

Mình không chịu ảnh hưởng từ Thanh Long, mình trong lúc bất cẩn thì đã quan tâm cô ấy rồi.

Đó không phải là lòng quan tâm của người cha, mình luôn tìm lý do để che đậy sự thật này là vì bản thân đối với tình cảm này cảm thấy hoảng hốt sợ hãi.

“Đường Táp.”

Đế Chiêu mở mắt ra.

Anh chống trán ngồi dậy, lắc lắc đầu đợi khi thị giác hoàn toàn trở lại bình thường, anh nhìn về phía Đường Táp.

Đường Táp ngậm một cây dao đang dùng một tư thế cực kỳ phóng khoáng ngồi ở trên ghế cây nhỏ mài dao.

Thấy anh tỉnh lại, Đường Táp lấy dao xuống hỏi: “Gọi tôi làm gì? Thú vị lắm sao? Ngủ lâu như vậy...... Tốc độ xử lý não bộ của anh chậm cỡ nào lận? Hôn anh một cái dám hôn mê một ngày một đêm?”

Đế Chiêu bịt miệng lại.

Hôn mình rồi?!

Con ngươi của Phụng Hoàng như sắp phun lửa đến nơi, cậu cũng đang mài dao, Phụng Hoàng nóng nảy đang mắng Rồng: “Sững người cái gì, dậy làm việc mau!”

Đế Chiêu trốn trong ống chăn mặc quần áo, sau khi nhanh chóng rửa mặt xong thì nhận lấy dao, Đường Táp nói sợ lược tình hình hiện tại cho anh nghe.



“Tôi rớt ngựa rồi.” Đây là câu nói đầu tiên của Đường Táp.

Trong đầu Đế Chiêu vẫn chưa kích hoạt bộ phận dùng ngôn ngữ mạng, vội vàng hỏi: “Có bị thương không?”

Đường Táp im lặng liếc xéo một cái, đổi cách nói khác: “Tôi ở trước mặt sinh viên toàn trường nói bản thân là Thần Trật Tự.”

Đại não Đế Chiêu lập tức bị dọa đến: “Sao em có thể.......”

Đường Táp: “Bây giờ ngoài cổng tập trung rất nhiều phóng viên, chuyện này có lẽ dẫn tới sự chú ý rộng rãi của giới yêu các anh, mẹ anh vừa mới tới đây, bây giờ phải dựa vào phía quân để duy trì trật tự. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm mà tôi muốn nói là Bạch Trạch bị tập đoàn tài chính Nam Sơn bắt cóc rồi, chiến thư cũng được hạ xuống nhưng tên hạ chiến thư là Câu Trần, nếu muốn gặp Bạch Trạch thì đến hồ Chu Tước đợi chúng.”

Đế Chiêu suy nghĩ: “Hiệu trưởng Bạch Trạch không có sức mạnh vũ lực gì đáng........”

“Nhưng đầu của Bạch Trạch còn mang theo đấy.” Đường Táp nói, “Ông ấy an toàn trăm phần trăm nhưng tôi vẫn muốn đi hồ Chu Tước, chỉ cần cái tên tình tinh cố chấp đó của Phục Hy lộ mặt tôi sẽ diệt hắn. Hắn rõ ràng không đặt tôi vào mắt, nói trắng ra chính là không xem tôi là Thần.......”

Phụng Hoàng nói: “Táp Táp đã để Chu Tước đi xem xung quanh đó trước rồi, bọn chúng vẫn chưa tới, thời gian hẹn gặp mặt là giờ Tý, tôi và Táp Táp đã bàn bạc xong cả rồi trước giờ Tý chúng ta sẽ đến mai phục xung quanh.”

Đế Chiêu sững người chốc lát, hỏi: “Cậu và Đường Táp cùng đi sao?”

“Ừ.” Phụng Hoàng nói, “Tôi hy vọng cậu nổi ghen cũng phải xem trường hợp thời cơ, trong tình huống này chút cảm xúc nhỏ nhặt đó tạm dẹp đi........”

“Ừm, như vậy cũng ổn.” Đế Chiêu không có thay đổi gì, anh không hề nổi ghen.

Phụng Hoàng luôn cảm thấy so với lúc trước Đế Chiêu bây giờ nội tâm đã vững vàng hơn không ít giống như đã lĩnh chứng rồi vậy, cho nên nổi ghen gì gì đó hình như anh hoàn toàn không để ý nữa.

Phụng Hàng gãi cái đầu bù xù của mình, kêu hai tiếng cạc cạc, biết bản thân lại giống N năm trước hoàn toàn không có chỗ trống để chui vào.

Đế Chiêu im lặng suy nghĩ rất lâu, nói: “Tôi về quân viện một chuyến, lát nữa sẽ cùng đi với mọi người.”

Mười một giờ tối, Đế Chiêu trèo cửa sổ về ký túc xá, trộm chìa khóa tủ bảo hiểm của Ngao Hiển lấy ra súng ống đạn dược các loại.

Anh thay đồng phục của quân viện, ngay cả cúc áo còn chưa cài xong thì đã vác theo súng ra đợi ở ngoài cổng trường.

Không lâu sau ánh đèn trong khu trường chính vút qua, Đường Táp cưỡi Phụng Hoàng xuất hiện ở trước mặt anh.

“Quay về thay đồ sao?” Đường Táp cười một cái, chìa tay ra, “Lên đây.”

Phụng Hoàng chiêm chiếp hai tiếng.

Đế Chiêu ngồi lên xong, nói: “Phụng Thất, trong phạm vi ba trăm mét quang hồ Chu Tước, tìm điểm cao khống chế.”

Phụng Hoàng: “Xin lỗi, tôi không hiểu quân sự.”

“Cậu có thể đoán ra được chỗ cao nhất không?”

Phụng Hoàng le lưỡi: “Cậu cảm thấy súng của cậu có thể dùng được không? Nếu lão đại có đánh nhau, vậy thì nhất định sẽ mở đài phán quyết chạy vào hư không đánh với bọn chúng.”

Đế Chiêu im lặng bình tĩnh hỏi: “Có thể mở không? Đạt đủ điều kiện không?”

“Hoàn toàn có thể.” Đường Táp nói. “Tôi không chỉ có thể mở, tôi còn có thể đánh dấu tất cả bọn chúng.”

Ngập ngừng một lúc, Đường Táp kề sát tai Đế Chiêu, nói khẽ: “Tôi cho rằng chúng ta đã tìm được bí quyết rồi, tôi tìm về được rất nhiều kỹ năng đã bị bỏ quên.”

“Hả?” Đế Chiêu vẫn còn chưa hiểu ra.

Đường Táp cụp mắt nhìn Phụng Hoàng, nhẹ nhàng hôn Đế Chiêu một cái: “Bí quyết chính là cái này.”

Đế Chiêu cứng đờ người.

Ba giây sau, Đế Chiêu cười to ha ha, chi Rồng run rẩy suýt chút nữa là cười ra đóa hoa đào nở.

Anh nắm chặt ngón tay của Đường Táp, thấp giọng nói: “Nếu Thượng Thần có chuyện gì cần dùng đến tôi, cứ việc mở miệng, bất kể là có yêu cầu gì chỉ cần là em, tôi đều đồng ý.”

Phụng Hoàng đưa ra lời uy hiếp chết chóc: “Có tin tôi lập tức bay nghiêng, ném hai người xuống dưới không?”

Phụng Hoàng tìm được một cây Long Huyết chết khô ở bên cạnh hồ Chu Tước.

Cây Long Huyết còn được gọi là cây Bất Tử, cây giống như tên, thời Thượng Cổ lúc cành lá còn xanh tươi dám ăn nó có thể trường sinh bất tử. Nhưng lúc các chúng Thần Thượng Cổ tán thân làm người, toàn bộ cây Long Huyết đều chết khô hết.

Nhưng cây này tuy khô, lá cây lại vạn năm không rơi dần dần cứng lại biến thành chủng cây họ gừng màu vàng, Đế Chiêu cứ thế giấu cây súng ở sau chủng cây này.

Phụng Hoàng sau khi lượn quanh hồ Chu Tước ba vòng, bờ hồ Chu Tước đột nhiên xuất hiện hai bóng hình, Câu Trần và Đằng Xà.



Phụng Hoàng: “Táp Táp, chúng tới rồi.”

Đường Táp: “Chúng ta qua đó.”

Phụng Hoàng đáp đất, thu cánh đứng ở sau lưng Đường Táp.

Câu Trần nói: “Thượng Thần thật uy phong, xưa kia là Tứ Thánh Thú, hiện tại là Phụng Hoàng, không biết là khẩu vị Thượng Thần thay đổi rồi hay là Tứ Thánh Thú đó của ngài xảy ra chuyện gì rồi.......”

“Đừng bắt chước theo lời thoại trong phim truyền hình nữa, chuyện cũ của chúng ta sợ là có phát cũng không hết, không đủ sao để cho, ngươi hà tất tốn nước bọt già mồm với ta? Nói đi, Bạch Trạch đâu?”

“Bọn tôi cũng muốn thả hiệu trưởng Bạch Trạch, có điều con đường này có đi không về cũng không phải là chuyện bọn tôi có thể quyết định.” Câu Trần nói, “Lại nói, nếu cô muốn đi tắm máu tập đoàn tài chính Nam Sơn thì cứ đi, không liên quan tới bọn tôi.”

Đường Táp vừa nghe, trực tiếp thu dao xoay người đi: “Phụng Thất, đi, chúng tới tập đoàn tài chính Nam Sơn.”

Lúc này Đằng Xà mới rì rì mở miệng: “A Thù, đã lâu không gặp.”

Ngay cả một cái liếc mắt Đường Táp cũng lười cho hắn: “Ngươi là cái thứ gì, dám nói đã lâu không gặp với tôi?”

Đằng Xà tháo kính xuống, phóng ra hơi thở tới từ thời Thượng Cổ, nói: “Là ta, A Thù.”

Phụng Hoàng cáu kỉnh mắng Xà: “Móa! Phục Hy ông ngay cả một cơ thể cũng không nỡ tìm sao? Chiếm cơ thể của Đằng Xà còn dám chào hỏi với nữ thần của tôi? Học biết đi bằng hai chân đi rồi hãy nói!”

Đường Táp bật cười.

Đám yêu quái này, lúc nói chuyện cũng thật thú vị.

Sắc mặt của Câu Trần tối đi.

Đường Táp: “Tôi biết rồi.”

Cô xoay người lại, đối mặt với Đằng Xà: “Thế thì, nói tôi nghe, Đằng Xà chết rồi sao?”

“Đây là hắn tự nguyện.” Đằng Xà nhìn đôi tay của mình, “Bọn tôi ký một khế ước, hắn tự nguyện dâng ra cơ thể và ý thức nhưng cô muốn hỏi Đằng Xà là sống hay đã chết, vậy...... nhất định là chết. Giữa trời đất sớm đã không có Đằng Xà nữa rồi, nếu có thì chỉ có một Thần si tình muốn hồi sinh Nữ Oa thôi.”

“Trước giờ kẻ si tình không thể thành Thần.” Đầy trong đôi mắt của Đường Táp toàn là ý châm biếm, “Tôi không có thời gian nghe chuyện xưa tích cũ của ông, nói tôi biết, ông muốn lấy gì từ chỗ tôi?”

“Sức mạnh bị cô lấy đi.” Mười ngón tay của Đằng Xà khua khoắng linh hoạt, trận pháp Cửu Trùng mô phỏng chín tầng mây từ trong hồ Chu Tước từ từ được lập nên, ánh sáng đỏ quỷ dị lập lòe.

Đường Táp nắm chặt dao, ánh mắt từ từ quét qua trận Cửu Trùng, nhanh chóng tìm ra trận nhãn, nói: “Vậy thì xin lỗi, A Thù không nợ các người thứ gì, còn sức mạnh này tự mình có thì sẽ có, bản thân không có thì đừng oán trách trời đất không cho. Thần mất đi thần cách thì không xứng có được sức mạnh, ông nên về nhà tự lên cân xem bản thân có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, có tư cách đòi sức mạnh hay không.”

Đường Táp tìm ra được trận nhãn, trận nhãn của trận Cửu Trùng là chuyển động, thời gian phát huy tác dụng tạm thời chưa rõ, nhưng trận nhãn...... hình như còn chưa tìm được mục tiêu vẫn còn đang chuyển động không ngừng.

Quan sát được một lúc, ánh mắt Đường Táp run sợ, xoay mạnh đầu: “Đế Chiêu tránh ra!!”

Trận nhãn đang tìm Đế Chiêu!

“Phụng Thất, đốt ngọn cây đó!!”

Phụng Hoàng nhảy lên, lửa Phụng đỏ thẫm phun về phía ngọn cây bất tử kia.

Đằng Xà lộ ra một hàm răng sắc nhọn, bật cười vui vẻ: “A Thù, muộn rồi. Đây là toàn bộ tâm huyết của tôi, cô không đem theo hắn tới thì tôi coi như hao tổn tâm huyết, nay cô đem theo hắn tới, tôi phải cảm ơn cô đã đưa mục tiêu này tới tận tay.”

Tiểu Bạch Long bị trận Cửu Trùng khóa chặt, ánh sáng đỏ biến thành một cái rễ cây trói chặt Rồng, quấn chặt Tiểu Bạch Long đang vùng vẫy.

“Đường Táp.” Đằng Xà nói, “Cô không đủ kỹ năng, tôi sẽ nói nguyên nhân cho cô biết. Bởi vì cô không hoàn toàn là Thần, ngay cả hiện tại hắn có bao nhiêu Thần lực cô cũng cảm nhận không ra thậm chí còn không bằng tôi......Nhưng cô phải biết, con Bạch Long này đã hút không ít tâm huyết của tôi? Lúc ngủ say vì để phòng ngừa bản thân mất đi ý thức, hắn đã thu về hơn nửa Thần lực của bản thân từ cột Thanh Long, tôi lãng phí mười năm vì trận do Nữ Oa lập lại trùng hợp làm việc có lợi cho hắn...... Vảy hộ tâm của hắn trở về vị trí cũ, thần lực mạnh mẽ dồi dào, thần hỏa đã thiêu rụi một nửa một vùng rộng lớn giới yêu nhưng cô lại nhìn không thấy.”

Đằng Xà cười ha ha: “Thật là buồn cười, cô nhìn không thấy...... cô nhìn không thấy trên người hắn có bao nhiêu kho báu......”

Hắn búng tay một cái.

Trận Cửu Trùng biến thành chín vòng, từng tầng từng lớp vây chặt Bạch Long vây anh ở trong trận dần dần bắt đầu chuyển động.

“Nhớ ra rồi phải không? A Thù.” Đằng Xà nói, “Cho dù cô có thần thức nhưng cô không bằng tôi. Trận Cửu Trùng có tác dụng gì, tôi đã biểu diễn một lần cho cô, cô còn muốn xem lần nữa không?”

Hắn nói: “Thanh Long háo thắng, trận pháp của tôi, hắn đều có thể phá vỡ, thế là tôi tạo ra trận tách rời Cửu Trùng, trận pháp này...... khắc Rồng, gân Rồng xương Rồng, cô muốn nhìn thấy tôi tách đoạn nào trước?”

Móng tay Đường Táp đâm vỡ lòng bàn tay.

Ánh dao vụt qua, giữa mày Đằng Xà có một cây dao đâm sâu vào, Đường Táp quay đầu qua, đôi mắt đỏ ngầu: “Gân và xương, ông muốn vĩnh biệt cái nào trước?”

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.