Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng. Han Sooyoung thấy tôi thức dậy thì mỉm cười. Cô ta là người canh gác cuối. "Anh gặp ác mộng hả?"
"Một chút."
Củi đốt suốt đêm giờ đã biến thành màu trắng. Tôi dập lửa và sờ trán, cảm thấy đau đầu. Khung cảnh mà tôi đã thấy qua Độc giả toàn trí...
Gilyoung, tôi không biết liệu nhóc ấy có ổn không. "Yoo Sangah-ssi đang ở đâu?"
"Cô ta đi trinh sát rồi." Han Sooyoung trả lời trong khi cầm điện thoại của mình.
Tôi hỏi, "Cô đang nhìn gì thế?"
"Một cuốn tiểu thuyết."
"Cuốn tiểu thuyết cô viết à?"
"Còn cuốn tiểu thuyết nào mà tôi xem được à?"
Thật vậy, sẽ thật kỳ lạ khi đọc những cuốn tiểu thuyết khác trong trường hợp này.
"Tôi luôn tự hỏi, có vui không khi nhà văn đọc về những gì họ viết?"
"Rất vui."
"Mặc dù cô đã biết tất cả các chi tiết sao?" Tôi chỉ hỏi vu vơ nhưng Han Sooyoung đã cho tôi một câu trả lời bất ngờ.
"Đôi khi tôi cảm thấy câu chuyện trở nên khác đi mặc dù nó vẫn thế."
"Sao cơ?"
"Một nhà văn không hoàn toàn làm chủ cuốn tiểu thuyết. Mỗi khi tôi xem lại vẫn thấy rất nhiều lỗ hổng. Cuối cùng, đọc là quá trình giữ các lỗ hổng bất thường tại chỗ."
"Tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì."
"....Có nghĩa là sau một thời gian, tôi có thể xem nó như một tác phẩm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259306/chuong-95.html