Ngay sau đó, vùng đồng bằng bị nhuốm đầy máu từ trận chiến. Không, nó không thể gọi là một trận chiến.
Nội tạng rơi ra từ da thịt rách nát của những con người nhỏ bé. Họ bị dẫm đạp dưới bàn chân của người Nhật khi chúng di chuyển.
"Aaaaaaack!"
"C-Cứu tôi với! Cứu tôi!"
Nó có thể chỉ là một tiếng hét bé nhỏ nhưng sự sống của mỗi người đều có trọng lượng giống nhau. Tuy có kích thước nhỏ bé nhưng họ có cuộc sống bình thường như con người trên Trái đất cho đến khi kịch bản xảy ra. Họ đã ăn, làm việc và sống một cuộc sống bình thường với gia đình của họ...
Những cảnh tượng quen thuộc từ Trái đất chồng lên nhau với xác chết của những con người nhỏ bé.
Hóa thân Nhật Bản cười lớn. "Hahaha! Hóa ra nó có cảm giác thế này."
Có lẽ Xun Kuang nên được sinh ra trong thời đại này. Đó là thời đại chứng minh rằng sự xấu xa vốn có của con người ở khắp mọi nơi.
(*Xun Kuang - Tuân Tử: một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc.)
Những nạn nhân ngay lập tức quay ngược trở thành hung thủ khi được cung cấp quyền lực và phần thưởng. Có thể họ thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn vì họ đã trải qua nó.
Shin Yoosung hỏi tôi, "...Làm sao họ có thể làm điều này?"
Có lẽ đó không phải là một câu hỏi mà cô bé thực sự tò mò. Cô bé đã biết rõ đáp án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259252/chuong-121.html