"Bức tường thứ tư nói, ch ỗ nà y là đâ u?"
[Đừng có bắ t chư ớ c t ôi.]
Tôi đi xuyên qua chân trời của câu chuyện. Chính xác mà nói, tôi đã đi bộ được bốn ngày. Bất cứ ai bước đi mãi trên những đống rác bất tận sẽ cảm thấy muốn nói chuyện với bức tường.
Tôi lẩm bẩm về những mảnh vụn của câu chuyện. "Kim Dokja nghĩ. Mình sẽ nhặt cái đó."
Vì còn một khoảng trống đáng kể trong Áo khoác không gian vô hạn, nên tôi đã cất giữ tất cả những câu chuyện tôi nhặt được trong đó. Rồi Bức tường thứ tư trả lời,
[Ng u n gốc.]
Thật tốt khi không phải tự nói chuyện với chính mình. Tôi không biết danh tính của Bức tường thứ tư nhưng rõ ràng nó không phải là kẻ thù. Đúng hơn, nó còn cứu tôi khỏi hình phạt lưu đày...
[Bu ồ n ng ủ.]
"Cố thêm chút nữa. Tao nghĩ mày nên nói gì đó để lên tinh thần."
Thật khó để sống sót sau hình phạt lưu đày ngay cả khi đã tạo được một thân xác và có vẻ rằng đống rác này còn chưa đến điểm kết thúc. Có lẽ nỗi đau này sẽ tiếp tục cho đến khi tôi quay trở lại kịch bản.
[Một số câu chuyện hấp dẫn đang gây ra xung đột cấu hình.]
Lamarck Kirin có thể là một thuộc tính tiến hóa với tương đối ít tác dụng phụ nhưng sự cân bằng trong câu chuyện đã khiến cơ thể hóa thân hiện tại của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tri-doc-gia/2259103/chuong-194.html