🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gió lạnh buốt xuyên qua phòng khách, cuốn sạch hơi ấm vốn có từ chiếc giường sưởi, khiến căn nhà lạnh đến mức nước cũng có thể đóng băng, máu và các mảnh nội tạng vương vãi trên mặt đất đã đông cứng thành vụn băng, phản chiếu ánh sáng u ám, lạnh lẽo.

Lâm Độ nheo mắt, thần thức toả ra khắp căn nhà, cảm nhận tàn dư yêu lực còn sót lại.

Linh lực yêu quái để lại không nhiều, có vẻ do người sống ở đây chỉ là một phàm nhân chưa nhập đạo, yêu quái không cần quá nhiều yêu lực, đã đủ để tấn công người thường.

Nhưng dân làng sống ở vùng núi thường dán linh phù mua từ trong thành lên cửa nhà để xua đuổi yêu thú xuống núi vào mùa đông, dựa theo lẽ thường mà nói, phía trên cánh của phải lưu lại rất nhiều đấu vết yêu lực.

Thế nhưng yêu lực sót lại trong căn nhà chỉ tập trung ở bên trong.

Điều này thật kỳ lạ.

Lâm Độ nhíu mày, liếc nhìn Yến Thanh theo vào, nhẹ nhàng lắc đầu.

Yến Thanh trầm ngâm một lát: "Tan nát thành thế này rồi chắc không có khả năng cứu được nữa đâu."

Lâm Độ:......

Cô hít sâu một hơi: "Ý ta là, hiện trường có điểm không đúng, có gì đó rất kỳ lạ."

Thân là vô thượng tông đệ tử, ngoại trừ những bài học thường ngày như tu luyện, thể thuật, tâm kinh để tăng cường thực lực, còn phải học thêm nhiều kỹ năng sinh tồn trong Tu chân giới.

Ví dụ như, thăm dò yêu khí, phán đoán yêu lực và phân biệt các đặc điểm của các loại yêu thú.

"...... Yêu quái này không rụng lông." Lâm Độ đi một vòng quanh nhà.

Yêu thú ở phương bắc thường mọc lông dày để chịu rét, những con không có lông đáng lẽ đã sớm ngủ đông mới phải.

Yến Thanh thử thăm dò: "Ý tiểu sư thúc là, yêu quái này có thể là từ nơi khác tới?"

Lâm Độ lắc đầu, tay cầm la bàn dò yêu, bước đến trước cửa sổ đang mở toang: "Ta không biết."

"Nhà này có vẻ không dán bất kỳ linh phù nào để xua đuổi yêu thú nào cả."

Yến Thanh nhìn quanh một lúc: "Nhưng mà không đúng, mỗi mùa đông đến, Vô Thượng tông sẽ phát miễn phí linh phù có uy áp của tu sĩ cấp cao cho các thôn dân vùng núi sâu để trấn nhiếp yêu thú."

Thông thường, có lá bùa đó, yêu thú không dám xông vào nhà, cùng lắm chỉ dám phá phách dê bò bên ngoài.

Dấu chân ngoài cửa sổ có vẻ là của yêu thú, nhưng bị lớp tuyết mỏng che phủ.

Lâm Độ gõ gõ khung cửa sổ sơ sài, đột nhiên nhận thấy la bàn trong tay bắt đầu quay loạn.

"Yến Thanh!"

Chỉ khi có yêu quái còn sống ở gần đây, kim đồng của la bàn mới dao động mạnh đến vậy.

Thương bào thiếu niên một tay vịn bệ cửa sổ, thân hình thoắt cái phóng ra ngoài, thiếu niên cao ráo mang huyền thiết đại lập tức theo sau.

Hai người lao nhanh trên nền tuyết, Yến Thanh vừa chạy một bên tay với ra sau lưng, rút ra đại đao.

Lâm Độ cầm la bàn trong tay, kim đồng lơ lửng, đầu nhọn chỉ thẳng hướng Tây Bắc.

Tây Bắc là rìa ngôi làng, sát chân núi.

Tàn dư yêu lực chỉ mới để lại chưa đầy nửa canh giờ, có lẽ đang lúc bọn họ nhận được tông môn triệu lệnh không lâu.

Lâm Độ trong đầu suy tính nhanh chóng, lệnh bài đệ tử bên eo chợt loé lên bạch quang, cô tùy tay tháo lệnh bài: "Nói đi."

"Tiểu sư thúc, ăn thịt bò, rất có thể là một con hổ kim ti khai trí kỳ thất giai." Giọng nói trầm ổn của Mặc Lân từ lệnh bài truyền ra.

Thực lực của khai trí kỳ thất giai, cơ bản tương đương với nhân tu Cầm Tâm cảnh đại viên mãn, cũng chính là cảnh giới của Lâm Độ, nhưng lực công kích của yêu thú luôn mạnh hơn, mà tiểu sư thúc cũng không am hiểu chiến đấu.

"Nếu tiểu sư thúc phát hiện được tung tích của yêu thú, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta nghi ngờ yêu thú kia xuống núi săn con bò nặng ít nhất 300 cân, là để nuôi hổ con."

Một con hổ kim ti thông thường không đến mức ăn sạch con bò to như vậy đến chỉ còn lại có bộ xương.

Chọc giận một con hổ có con non, chắc chắn là vô cùng khó giải quyết.

"Muộn rồi." Lâm Độ ngước mắt.

Trong tiếng gió gào thét, Mặc Lân nghe thấy câu ngắn gọn của cô, không xác định Lâm Độ nói cái gì, lại hỏi một lần: "Tiểu sư thúc? Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, muộn rồi."

Chiếc la bàn trong tay cô không ngừng chấn động, tỏ rõ vật kia đã gần ngay trước mắt, Lâm Độ nhét lệnh bài vào ngực áo, một tay rút ra Phù Sinh phiến, vận đủ linh lực, vung ra một quạt.

Linh quang trắng hóa thành một lưỡi băng sắc bén, tốc độ cực cao khiến không khí vang lên tiếng rít lạnh gáy, lưỡi băng lướt qua một thân cây to lớn, mang theo một mảnh bông tuyết bị cuốn lên.

Giờ phút này hai người đều thấy rõ thứ cuộn mình dưới tàng cây đầy tuyết đến tột cùng là gì.

Một con hổ kim ti to lớn, hai mắt loé lên ánh sáng hung hãn đáng sợ, nó nổi giận gầm lên, khiến tuyết đọng trên cây rào rạt rơi xuống, cành lá chung quanh rung rinh dữ dội.

Lâm Độ kịp thời dùng linh lực phong bế thính giác, tiếng gầm của hổ kim ti mang tính công kích trực tiếp lên thần hồn, tuy hiện tại cảnh giới nó không cao, thương tổn không lớn, nhưng ảnh hưởng cũng rất mạnh.

Yến Thanh chậm một nhịp, đầu óc bị chấn động ong ong, động tác rút đao cũng chậm đi.

Hắn hô lớn nói: "Tiểu sư thúc! Để ta tới!!"

Mãnh hổ đã nhảy ra, cơ bắp cả người căng chặt, nhắm thẳng vào Lâm Độ.

"Tới cái đầu ngươi." Lâm Độ lại chém ra một quạt, miễn cưỡng dùng băng giá hạn chế tốc độ nhảy bổ của mãnh hổ .

Thế nhưng chỉ có thể trì hoãn được mấy hơi, con hổ mang một thân băng sương vẫn lao xuống với sức mạnh kinh người.

Lâm Độ nheo lại đôi mắt, quả nhiên vẫn là yêu thú da dày thịt béo.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bất thường: "Yến Thanh! Gọi người! Con hổ yêu này bạo phát rồi!!!"

Thời gian qua cô đã cùng với Diêm Dã thử qua Phù Sinh phiến, cấp bậc ngang nhau trở xuống không có khả năng không thể đóng băng được.

Con hổ bộc phát ra lượng yêu lực cực lớn, băng sương nhỏ vụn bay vào không trung, phản chiếu ánh sáng loá mắt, băng sương không phong được mãnh hổ, thậm chí bị nhanh chóng bật tung, chỉ có một loại khả năng.

Hổ yêu bạo phát.

Một luồng đao khí cương liệt phóng ngang qua mặt Lâm Độ, ngay sau đó đại đao xanh thẫm mang theo khí thế từ dưới lên trên chém xéo đi lên, bức cho hổ yêu lui về phía sau vài bước.

Lâm Độ mắng một câu, đã quên mất hiện tại bọn họ đều phong bế thính giác, chính mình nhanh chóng lui về phía sau, cầm lấy lệnh bài đệ tử.

Trong bốn tân đệ tử Lâm Độ tu vi cao nhất, Yến Thanh mới chỉ là cầm tâm cảnh trung kỳ.

Nàng tức tốc gọi người, rồi nhanh chóng nhảy sang một bên, hướng Yến Thanh truyền một đạo thần thức truyền âm: "Áp chế nó trong chốc lát cho ta, có thể kéo bao lâu thì kéo bấy lâu, kéo không được liền rút lui."

Mới vừa rồi người còn hùng tâm tráng chí muốn đánh hổ giờ phút này đã bị ba phát bổ nhào và vồ cắn mang theo yêu khí hung hãn liên tiếp bức cho vừa tiến vừa lùi.

Yến Thanh nghe xong  truyền âm trong thần thức, khuôn mặt thanh tuyển trở nên nghiêm túc trinh trọng, miệng lại đang lải nhải giảng đạo lý: "Không phải chứ hổ huynh, làm gì vừa thấy mặt liền đánh? Không suy xét ngồi xuống tâm sự một chút sao?"

"Ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng có phải hay hơn không, hà tất phải đánh nhay?"

"Tu sĩ chúng ta ít thịt nhiều xương, không thể ăn đâu hổ huynh."

"Có câu hổ là chúa tể muôn thú, chuyện gì có thể khiến hổ huynh ngài tức giận như thế?"

Hắn miệng nói chuyện, đại đao trong không trung lại không ngừng đón đỡ công kích mạnh mẽ từ hổ trảo.

Yêu lực sắc bén cọ qua đao thép dày nặng, tia lửa văng tung toé, móng vuốt hiện lên kim quang kết cấu gần giống với sắt thép hung hăng cào vào mặt đao, phát ra âm thanh chói tai.

Yến Thanh vẫn không lui bước, đứng vững tại chỗ, giơ tay, tay áo rộng hơi hơi phồng lên, cầm ngang cây đao lớn, vững vàng chống lại con hổ vồ tới.

"Tiểu sư thúc! Ta nhiều nhất lại căng được bảy hơi thở!!!"

Một người một hổ một đao ngang đứng thẳng, một cái chi trước đứng lên, cách một sống đao xanh đen, bốn mắt nhìn nhau.

Mắt hổ hừng hực mang theo thị nhân uy hiếp, vốn là khí phách khoan hậu thư sinh giờ phút này lại không hề né tránh.

"Hổ huynh, ngươi muốn nói chuyện thế này? Vậy cũng được."

Một bên nhanh chóng bày trận Lâm Độ ném xuống khối linh thạch cuối cùng, khép lại quạt xếp đâm mạnh xuống đất, linh lực theo đỉnh quạt nhanh chóng rót vào trong trận, chớp mắt trên nền tuyết hiện lên linh quang mờ ảo, hình thành các ký tự trận pháp phức tạp.

Cô nâng lên mắt, nhìn thiếu niên áo lam hơi run rẩy vì chống đỡ không nổi. Giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng truyền vào thần thức của Yến Thanh: "Được rồi, yên tâm rút lui đi."

Yến Thanh buông lỏng tay, lợi dụng lực lao tới của con hổ nhanh chóng lùi lại, đôi chân sượt thành hai rãnh sâu trên nền tuyết trắng xoá

Linh lực chôn nông trên nền tuyết trắng đột nhiên bùng lên, xoay vòng loạn xạ, hình thành một cái lồng linh lực khổng lồ bao trùm không gian phía trước, vách ngoài vừa vặn dừng lại ngay trước mũi chân Yến Thanh.

Mãnh hổ đụng mạnh vào hàng rào linh lực, lại bị trận pháp linh lực bật ngược trở lại, kêu rên đau đớn, ngã xuống đất.

Yến Thanh cũng ngã phịch trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu sư thúc như cũ phong độ nhẹ nhàng .

"Ta đã bảo mà, người đọc sách không nên cầm đao làm gì, cầm quạt mới hợp hơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.