Trong cung điện, Lucifiel chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
Samael, ngươi xem náo nhiệt cái gì!
Chuyện gì cũng chạy tới chung lượt, đây là nhất định muốn khiến thượng đế mất mặt sao?
Cố tình giới luật thất mỹ đức cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tinh thần nhất thời chấn hưng lên, “Lucifiel điện hạ, ngài nghe, còn có tọa thiên sứ trưởng tán thành ý kiến của ta, hắn muốn tới bắt thượng đế!”
Lucifiel thầm nghĩ: ngươi cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám bắt thượng đế đâu.
Chờ đến câu tiếp theo của giới luật thất mỹ đức ——
Lucifiel thiếu chút nữa bị nghẹn lại.
Nó nhìn thượng đế, nghiêm túc nói: “Thượng đế, xin ngài đền tội.”
Giọng nói leng keng hữu lực, vang vọng ở trong phòng, thậm chí mang đến hiệu quả vọng lại.
Sách Sáng Thế khiếp sợ.
Lucifiel khiếp sợ.
Thượng đế… quen rồi. _(:3ゝ∠)_
Lucifiel ngẩng đầu nhìn sách Sáng Thế, phát hiện ngay cả sách Sáng Thế biết cách nói năng cũng ấp úng nói không nên lời, sợ lại kích thích đến giới luật thất mỹ đức ngay thẳng kia.
Hắn biết người hầu ngăn không được Samael, nội tâm thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi làm chướng ngại vật.
“Ngô thần, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Sau đó bóng dáng hắn rời khỏi thiên điện.
Không có Lucifiel, giới luật thất mỹ đức bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, “A a a ——” dưới thần lực lạnh như băng của thượng đế, xiềng xích cắt thành từng đoạn từng đoạn phá lệ xinh đẹp.
Từng mảnh thất mỹ đức màu sắc ảm đạm, còn dính nước bùn rơi trên thảm lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-thien-duong-deu-cho-rang-thu-truong-that-sung/1308141/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.