Cảnh Dư bị con cáo già giảo hoạt này làm cho tức chết rồi!
Mẹ nó!
Quá mắc cỡ!!!
Hắn ngàn phòng vạn phòng, vẫn là chưa đủ, lại để cho con cáo già đó phát hiện ra Yêu Vương bé con, còn chiếm tiện nghi của bé con nữa chứ!
Quả thực không thể nhẫn nhịn!
Hắn rũ mắt, hừ lạnh một tiếng: "Chữ này mà cũng không biết? Ngươi thất học sao?"
Dụ Ứng Giản thu ý cười, híp mắt nhìn về phía Cảnh Dư, sau một lúc lâu bình tĩnh mà mỉm cười: "Không thấy rõ mà thôi."
Cảnh Dư càng tức giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi tiến lên, đem móng vuốt của con cáo già đó từ tay bé con đoạt lại, kéo kéo môi: "Không thấy rõ đúng không? Tới tới tới, ta viết cho ngươi! Bảo đảm khiến ngươi xem rõ ràng!"
Cảnh Dư vươn Nhất Dương Chỉ, dũng mãnh muốn chọc chọc lòng bàn tay của Dụ Ứng Giản.
...... Chẳng khác gì thân thủ muốn đem bàn tay đó chém đứt.
Hắn ha hả hai tiếng: "Nhìn rõ ràng sao, Dụ lão sư?"
Lão Dụ khóe miệng lén giật giật, trên mặt vẫn duy trì phong độ như cũ, rút bàn tay sắp bị con thỏ chết tiệt này phế đi, đối với mọi người đang trợn mắt há mồm: "Mọi người luyện tập trước đi."
Hắn liếc mắt nhìn Cảnh Dư, bước nhanh ra ngoài.
Cảnh Dư cũng cười lạnh một tiếng, theo sau.
Hắn đẩy cửa toilet ra, nghiến răng nghiến lợi: "Cái con cáo già này hay lắm! Tìm đến đây nhanh như vậy! Là ta khinh thường ngươi rồi!"
Vừa dứt lời, liền lắc người vọt tới sau lưng nam nhân, một tay nắm lấy phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-vi-ta-ma-tranh-gianh-tinh-cam/1322163/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.