Chương trước
Chương sau
Làn đàn ngày ngày cười điên.

[ha ha ha ha ha Đúng là diễn ra cảm giác rùi]

[Trái kiwi: Lúc ấy tôi sợ hãi cực kỳ]

[Đánh giá kém, âm luyến cuối cùng mới là linh hồn của cả đoạn! Cố Tử Mặc mau nói nốt đi ha ha ha ha]

[Tui cười tỏ vẻ kính trọng trước, tui còn chưa có cười đâu]

[ha ha ha ha ha tui nằm trên giường cười như điên, con mèo tui nuôi còn tưởng là có động đất chạy biến đi đâu mất rùi hong biết]

[há há há hai cậu thành thật trả lời mau, rốt cuộc là xem bao nhiêu vid mukbang mới có thể diễn được như vậy!]

[Fan mẹ như tui muốn khóc, bảo bối nhà tui đa tài đa nghệ ghê nơi ha ha ha ha]

[Hiện trường hình tượng sụp đổ, tui chuyển thành fan trung thành ngay tại đó, đầu chó jpg]

[Mọi người có chú ý tới biểu tình của Ngôn Ngôn không? Đứa nhỏ choáng váng luôn rồi ha ha ha ha]

Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn choáng váng nửa ngày, bánh mỳ trong miệng cũng chưa nuốt thì rót cho cậu một cốc sữa bò, đặt vào trong tay cậu.

Quý Mộ Ngôn hạ giọng: "Mukbang thần kỳ ghê."

Tần Tư Dữ nghẹn cười, trêu cậu: "Về sau cậu cũng phải mukbang đó, nhân cơ hội này học chút kiến thức đi."

Quý Mộ Ngôn ngây dại.

Quý Mộ Ngôn có một đôi mi mắt cong dài đẹp đẽ, lúc cậu ngây người, đôi mắt rất tròn, trong tay còn cầm một miêng bánh mỳ nhỏ, nhìn qua cực giống meme "sợ tới mức hạt dưa cũng rơi mất" của hamster nhỏ.

Nếu không phải sợ cậu giận, Tần Tư Dữ rất muốn chụp lại làm meme.

Quý Mộ Ngôn ngây ngùi vài giây, gian nan hỏi: "Nhất định phải làm ư?"

Tần Tư Dữ nói hươu nói vượn: "Mỗi một minh tinh đều như vậy, cậu xem Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc thuần thục chưa kìa."

Tần Tư Dữ là ảnh đế, kỹ thuật diễn rất tốt, lúc hắn giả vờ nghiêm túc rất có tính mê hoặc, Quý Mộ Ngôn tin tưởng không nghi ngờ, cả người khiếp sợ đến hoảng hốt.

Tần Tư Dữ cười điên trong lòng, bên ngoài vẫn phải giả vờ thật nghiêm túc đứng đắn, thiếu chút nữa nhịn cười đến nội thương.

"Nhưng mà..." Quý Mộ Ngôn hạ giọng nói: "Anh Nam căn bản không biết cái gì là mukbang, anh và ảnh hậu Ôn cũng không làm."

Giọng nói Tần Tư Dữ rất đương nhiên: "Bởi vì ba người bọn anh có ô dù lớn."

Hắn thấy Quý Mộ Ngôn biểu tình hoảng hốt nhìn Cố Tử Mặc hiện tại đã là vẻ sống không còn gì luyến tiếc, trong miệng lẩm bẩm: "Mi, trái kiwi?"

Tần Tư Dữ vẫn còn chút  liêm sỉ, không đành lòng trêu bạn nhỏ nữa, hạ giọng nói: "Chẳng qua nếu cậu thật sự không muốn làm, lát nữa anh dạy cậu một cách, chỉ dạy cậu thôi."

Quý Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn anh."

Một câu cảm ơn này thành công khiến Tần Tư Dữ cảm thấy áy náy, hắn xoa đầu Quý Mộ Ngôn nói: "Không có gì."

Sáu khách mới có hai vị vừa mới sụp đổ hình tượng, hai người cộng sự bận an ủi đồng đội, không ai chú ý tới cuộc nói chuyện ngắn ngủi của Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ nhưng giang cư mận đang xem live thì nghe được rõ rành rành.

[ha ha ha ha ha sao tui lại không biết mỗi một nghệ sĩ đều phải làm mukbang dị?]

[Tần lão cẩu quả nhiên là súc sinh, Ngôn Ngôn đáng yêu vậy mà ổng vẫn nhẫn tâm trêu được.]

[Mọe nó, bây giờ tui ship cp Tư Mộ, Đảo Nhỏ* không thể mắng tui nữa đi! Đây là do chính chủ chính mình phát đường.]

*Đảo Nhỏ là tên fandom của Tần Tư Dữ, tại vì chữ Dữ trong tên ổng có nghĩa là đảo.

[Ảnh đế Tần xoa đầu dịu dàng quá huhu]

[Xong phim, tui thế mà không nhịn được đi ship cp của chồng tui và con trai tui, đầu chó]

[ha ha ha lầu trên ơi, bà nói mấy câu này sẽ làm phòng phát sóng bị cấm đó.]

[Má ưi bây giờ miệng của giang cư mận lợi hại ghê]

Ăn cơm xong, Cố Tử Mặc và Thẩm Tĩnh đã có bóng ma tâm lý với đạo diễn, lúc đạo diễn chuẩn bị công bố nhiệm vụ ngày hôm nay, hai người bọn họ không không chế được mà đồng thời lùi về sau một bước.

Đạo diễn nói: "Hôm nay chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là đưa hoa cho một người."

Cố Tử Mặc sửng sốt: "Chỉ vậy thôi?"

Đạo diễn gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

Trải qua ngày hôm qua và sáng nay, sáu người đã hiểu rõ được độ gợi đòn của tổ tiết mục, chẳng ai tin lời đạo diễn cả.

Tần Tư Dữ nhìn đạo diễn nói: "Nhiệm vụ này có ba việc cần làm, mua được hoa, tìm được người cần tặng hoa, đưa hoa cho người được tặng, làm xong ba việc này là hoàn thành nhiệm vụ?"

"Đúng, chính là như vậy."

Tần Tư Dữ gật đầu, nói với mọi người: "Từ câu nói thì không có bẫy gì, nhưng hố đào ở đâu thì khó nói."

Đạo diễn nói tiếp: "Trong khi làm nhiệm vụ không được sử dụng điện thoại di động, không được mượn xe của tổ tiết mục, cũng không được hỏi người qua đường, khi bắt đầu nhiệm vụ sẽ tiến hành phát tiền cũng như vật tư cho mọi người, trong khi làm nhiệm vụ nếu gặp phải tình huống không thể giải quyết, có thể tham gia trò chơi để có được gợi ý."

Tần Tư Dữ nghe thấy hai chữ trò chơi, nhướng mày: "Okay, tìm thấy hố rồi."

Đạo diễn nói tiếp: "Bây giờ mời các vị tiến lên nhận tài chính và vật tư."

Tần Tư Dữ đi tới, nhận lấy.

Nói là tài chính và vật tư nhưng thực chất chỉ có hai cái phong bì thôi.

Một phong bì có để tiền, Tần Tư Dữ trực tiếp đưa phong thư cho người biết quản tiền nhất là Phó Triết Nam, trong phong thư còn lại là một bản đồ khu vực.

Mọi người đều lại gần xem xét.

Sau khi mở ra, bản đồ rất lớn, nội dung cũng rất tỉ mỉ nhưng có một vấn đề như này: Nhìn không hiểu gì cả.

Cố Tử Mặc chỉ vào góc trái bên dười và góc trên bên phải có chú thích: "Tuy rằng em không hiểu lắm, nhưng hai loại chữ này cơ bản không hề giống nhau."

"Đúng vậy, chị nghi ngờ tổ tiết mục dùng tận mấy loại ngôn ngữ trên bản đồ." Ôn Thiên Ngưng chỉ khắp nơi: "Ít nhất mấy chỗ này không phải cùng một loại ngôn ngữ."

"Đây là tiếng Nhật." Thẩm Tĩnh khẳng định.

Cậu ta học chuyên ngành ngôn ngữ Nhật, tuy rằng đã lâu không dùng tới nhưng những từ ngữ đơn giản như vậy không làm khó được cậu ta

Cậu ta vừa dứt lời, đã thấy Cố Tử Mặc nhìn câu ta như thể đấng cứu thế.

Thẩm Tĩnh dở khóc dở cười: "Đừng nhìn tui như vậy, tui chỉ biết tiếng Nhật thôi, còn lại tui cũng không hiểu."

Cố Tử Mặc rất lạc quan: "Biết được loại nào hay loại đó mà."

Ôn Thiên Ngưng tổng kết lại: "Hiện tại chúng ta có thể hiểu được tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Trung."

Tần Tư Dữ không đáp lại, nhìn về phía Quý Mộ Ngôn

Quý Mộ Ngôn nhìn chằm chằm vào bản đồ, ánh mắt láo liêng.

Tần Tư Dữ biết Quý Mộ Ngôn vẫn luôn sống ở nước Pháp, tiếng Pháp với cậu không phải là vấn đề.

Hiện tại ít nhất có 4 loại ngôn ngữ đã hiểu.

Những ngôn ngữ khác không hiểu được phỏng chừng chỉ có thể nhảy vào hố của tổ tiết mục, tham gia chơi trò chơi.

Quý Mộ Ngôn nhìn khắp bản đồ, nói: "Trên bản đồ có tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha em đều biết, nhưng vẫn còn 3 loại ngôn ngữ em không nhận ra được."

Phó Triết Nam: "..........."

Cố Tử Mặc: "..........."

Thẩm Tĩnh: "..........."

Ôn Thiên Ngưng: "..........."

Mấy... mấy loại?

Quý Mộ Ngôn nhíu mày nghiên cứu bản đồ, phát hiện mọi ngừi không hề đáp lại lời mình nói, cậu ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy ạ?"

Giọng nói Cố Tử Mặc đang run rẩy: "Ngôn Ngôn, cậu, cậu biết mấy thứ tiếng?"

"Tiếng Anh, tiếng Hán, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha." Quý Mộ Ngôn đếm, nói: "Tớ chỉ biết 6 loại này thôi." [Móa bé Ngôn cho chị xin vía học tiếng với huhu, chị ngất trên cành quất vì tiếng Trung bấy lâu nay nè T.T]

Cố Tử Mặc: "............"

Mời cậu bỏ chữ "chỉ" ra khỏi câu nói vừa rồi.

Tần Tư Dữ cũng rất khiếp sợ, tuy rằng hắn biết cậu lớn lên ở châu Âu nhưng châu Âu nhiều quốc gia, ngôn ngữ cũng nhiều, lại vì vị trí địa lý, nhiều thứ tiếng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng biết tận 6 thứ tiếng, là cực kỳ giỏi.

Bởi vì quá khiếp sợ, Thẩm Tĩnh mấp máy môi mấy lần mới nói ra lời: "Mộ Ngôn, sao cậu biết nhiều thứ tiếng như vậy?"

Quý Mộ Ngôn nói: "Bời vì phải đi thi ở nhiều nơi, thời gian dài rồi thì cũng biết thôi."

Tuy rằng Quý Mộ Ngôn nói ra nhẹ nhàng nhưng mọi người đều biết chuyện này không hề đơn giản.

Năm nay Quý Mộ Ngôn mới mười tám tuổi, đi các nước thi đấu có thể ở lại bao lâu? Mỗi ngày vội vàng thi đấu học tập, làm sao có thời gian học ngôn ngữ? Cho dù mọi người xung quanh nói tiếng nước khác rồi học kiểu bị động thì cũng phải mất bốn tới năm năm mới có thể sử dụng một ngôn ngữ khác, rất khó để sử dụng được một ngôn ngữ khác trong thời gian ngắn.

Biết tận sáu loại ngôn ngữ, thiên phú học tiếng này mạnh mẽ đến nhường nào hả trời!!!!

Chuyên ngành hồi học đại học của Thẩm Tĩnh là ngôn ngữ, cậu ra hiểu rõ những gian khổ trong quá trình học tiếng.

Làn đạn lúc này sắp điên rồi.

[Má ưi má ưi má ưi má ưi]

[Má ưi tận 6 loại!! Thiên phú nghịch thiên gì đây!]

[Đây là.... cách thiết lập hình tượng mới hả?]

[Đại lão, cần đầu gối của em không ạ?] (Câu này có ý nghĩa là, em quỳ lạy anh đây)

[Quý Mộ Ngôn cũng hoàn mỹ quá rồi đó, đẹp trai, thể chất cá Koi, còn biết sáu loại ngôn ngữ, huhuhu một kẻ học dốt như tui không xứng làm fan của ẻm]

[Hiện tại tui không còn quan tâm gì tới nhan sắc của anh bé nữa, tui chỉ có CET-4, mệt mỏi lắm rồi nhưng mà thi CET-6 mấy lần đều không đỗ]

[Phía trước đừng đi, CET-6 với việc hiểu được bản đồ không cùng khái niệm, Quý Mộ Ngôn chỉ đọc hiểu thôi, CET-6 là thi năng lực tổng hợp.]

[Đọc hiểu được bản đồ đã là giỏi lắm rồi có được không hả? Như tui học tiếng Nhật đây nè, bảng chữ cái học nửa tháng, cơ bản là không thể học vào đầu được.]

[Vc, giới giải trí có bao nhiêu người chết vì hình tượng thiên tài học giỏi, Quý Mộ Ngôn có đầu óc không vậy, bao nhiêu hình tượng không chọn lại đi chọn hình tượng thiên tài]

[Tò mò, Quý Mộ Ngôn rốt cuộc là tham gia thi đấu cái gì?]

[??? Tốt nghiệp đại học danh giá?]

[Quý Mộ Ngôn mới thành niên, tui chưa bao giờ nghe thấy đại học danh giá nào có gương mặt châu Á trẻ tuổi như vậy.]

[Tui mới đi tra, cơ mà không tra được cái gì]

[phía trước zqsg tám nhảm gì vậy, đây rõ ràng là thao tác kéo hint, thế mà chẳng một ai nhận ra?] {zqsg tui đi tra thì nó là tình cảm chân thực, ý là mấy người phía trên nhiệt tình bán bạc cái quái gì đấy, đây chỉ là chiêu trò câu view tăng độ hot thôi, nhìn không ra hả?}

[Thì chờ thui, Quý Mộ Ngôn có biết thật hay không còn chưa chắc đâu]

Làn đạn cãi nhau một trận lớn nhưng sáu vị khách mời không hề biết đến chuyện này.

Thẩm Tĩnh biết tiếng Nhật, Quý Mộ Ngôn biết tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, mọi người đều biết tiếng Trung và tiếng Anh, trên bản đồ cũng chỉ còn ba loại ngôn ngữ không rõ tên tuổi.

Tổ tiết mục cũng độc ác thật, một cái bản đồ mà dụng tận chục loại ngôn ngữ, điên cuồng phát sợ.

Quý Mộ Ngôn chỉ vào các vị trì trên bản đồ giải thích cho 5 người còn lại, Thẩm Tĩnh cũng dịch mấy chỗ tiếng Nhật, bản đồ vốn dĩ khiến cho người khác đau đầu hiện tại cơ bản đã hiểu được hết.

Sáu người chuẩn bị tốt mọi thứ, đi theo bản đồ tìm tới cửa hàng bán hoa, không khí rất hài hòa, làn đạn lúc này đã cãi nhau đến long trời lở đất.

[Tui cũng không hiểu phiên dịch như nào mới là tốt, có chị em nào học ngành biên phiên dịch tới nhận xét không?]

[Tiếng Pháp không tệ, tui trình độ cấp tám.]

[Tiếng Ý cũng đúng rồi!]

[Tiếng Tây Ban Nha cũng đúng rồi, phiên dịch còn gọn gàng hơn tui nữa]

[......Tiếng Đức cũng đúng rồi, huhu phát âm tốt quá, có thể chỉ tui cách đọc âm cuốn lưỡi hay không vậy!!!!] {Tui đã từ bỏ tiếng Đức vì âm cuộn lưỡi và mấy âm rung như R, khó kinh khủng khiếp luôn ấy}

[lầu trên chắc chắn không phải thủy quân, dù sao tui có thể chứng minh tiếng Đức thật sự đúng rồi, hơn nữa âm cuốn lưỡi nghe quá là hay!]

[Thực sự đều đúng hết hả?... Mẹ tui hỏi tui vì sao xem video thôi mà lại quỳ]

[Đạo diễn: Tui tức muốn hộc máu]

[ha ha ha ha, trò chơi tổ tiết mục tỉ mỉ chuẩn bị cứ thế bị bỏ phí]

Cũng có một bộ phận người đưa ra nghi ngờ: 

[Có thể phiên dịch cũng không chắc đã biết nói, cảm ơn]

[Có thể nào là tổ tiết mục bị mua chuộc không, tiết lộ trước cho cậu ta....]

[Có thể lắm chứ, dù sao tôi cũng không tin một minh tinh biết sáu loại ngôn ngữ]

[Đừng có mà khoe khoang quá, tí nữa cái hình tượng thiên tài học giỏi này mà sụp thì đừng có mà khóc]

Cũng có người đưa ra nghi ngờ: 

[Chị em nào bảo tổ tiết mục bị mua chuộc lắc đầu cái đi, để mọi người nghe thấy tiếng nước trong não bạn, là chương trình của đài Thành Nam, hơn nữa nổi tiếng bằng vào độ chân thật, nếu như thực sự bị mua chuộc thì chẳng phải đang tự tát vào mặt mình hả? Hơn nữa đài này nổi tiếng giàu có... Phải tốn bao nhiêu tiền mới mua chuộc được đài truyền hình?]

[Mấy chị em đằng trước không thể thừa nhận người khác giỏi giang được hả?]

[sao đạn mạc hôm nay toàn mùi giấm chua thế này, mấy người là giấm tinh hả?]

Lúc làn đạn ồn ào nhất, sáu người đã thành công tìm được cửa hàng bán hoa, tuy rằng có đi nhầm đường nhưng quá trình tính ra cũng thuận lợi. 

Chờ tới khi đến được cửa hàng bán hoa, sau vị nhân tài mời chậm rãi phát hiện ra, tổ tiết mục không có nói cho họ biết phải mua hoa gì mà!!!

_________

Biết là tác giả buff thiên phú ngôn ngữ hơi quá, nhưng thân là một con bé học ngôn ngữ tôi vẫn thèm muốn nhỏ dãi vì thiên phú đấy. Riêng tiếng Trung đã giết chết nửa linh hồn tôi rồi huhu. Má mi muốn tui học tiếng Đức để bay qua đó với bà cô nhỏ nhà tui, nhưng tui học được có tới bảng chữ cái là đã khóc lên khóc xuống vì mấy âm nó khó đọc quá. Túm cái quần lại là tui rất muốn xin vía tất cả ai đó có thể học và sử dụng nhiều thứ tiếng cùng một lúc! Ai như vầy thì cmt cho tui biết đi tui xin vía với!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.