[Tên chương do editor tự đặt]
Quý Mộ Ngôn gần như không chút hoang mang đứng lên, vẻ mặt trầm tĩnh, vẻ mặt như tuyết mùa đông, không để lộ ra chút cảm xúc nào.
Tần Tư Dữ cũng không thèm để ý, liếc mắt nhìn thấy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Quý Mộ Ngôn, nhướng mày: “Cần mượn bật lửa không?”
Quý Mộ Ngôn lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Ánh mắt Tần Tư Dữ mang theo ý cười lười biếng: “Không hút thật?”
Quý Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, lắc đầu.
Tần Tư Dữ nhìn cậu, nói: “Bạn nhỏ thì đừng hút thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Quý Mộ Ngôn không nói gì, mặt vô biểu tình nhìn sang hướng thùng rác.
Đúng là cái thùng rác mà Tần Tư Dữ mới ném tàn thuốc.
Tần Tư Dữ nhìn theo tầm mắt của cậu, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Có lẽ Quý Mộ Ngôn muốn nói là: “Anh có tư cách gì mà quản tôi?”
Tần Tư Dữ cười khẽ, tiếng cười trầm thấp đầy từ tính, nghe một tiếng tim đập thình thịch, tiếng cười này làm cho khí chất áp bách người khác của hắn dịu đi, lại nhiều thêm mấy phần thân thiết.
Tần Tư Dữ dùng giọng điệu của trưởng bối hỏi: “Cậu chờ lâu chưa?”
Quý Mộ Ngôn chờ cũng không lâu lắm, nhưng cậu vẫn nói: “Tôi chờ rất lâu.”
“Thật xin lỗi.” Thái độ của Tần Tư Dữ cực kỳ chân thành, làm người khác không bắt bẻ được chỗ nào. “Tôi có chút việc tư phải xử lí nên để người đại diện đi tìm cậu trước, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-ship-cp-cua-toi-va-anh-de/3484351/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.