Khi Hàn Nhạc lấy lại tinh thần thì Trình Bất Ngộ đã tránh sang bên để tiến vào sảnh, cho nên anh cứ tưởng rằng cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Các nhân viên khác lục tục ngồi vào chỗ.
Sảnh lớn trống rỗng dần được lấp đầy, đèn bật sáng choang, hơn hai trăm nhân viên chủ chốt của đoàn phim đều đang tụ tập ở đây, đạo diễn và ekip biên kịch ngồi một bên, các diễn viên còn lại sẽ dựa theo số lượng phân cảnh diễn nhiều hay ít mà xếp hàng ngồi theo thứ tự, mọi người tạo thành một vòng tròn lớn ở trung tâm.
Buổi đọc kịch bản chung, đúng như tên gọi, nghĩa là mọi người cùng tập hợp lại một chỗ, các diễn viên đọc lời thoại của họ trong nội dung kịch bản, trong lúc đó nếu cảm thấy có chỗ nào không ổn có thể kịp thời điều chỉnh và sửa chữa kịch bản.
Khi đọc không cần có các động tác phụ trợ đi kèm hay thay đổi tư thế, chỉ có "đọc" mà thôi.
Các nhân viên đang phổ cập kiến thức về quy tắc buổi đọc cho người mới, một số diễn viên phụ cảm thấy việc này rất tốn thời gian, thái độ qua loa thấy rõ.
Nữ chính Hà Khả nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh: "Bây giờ chuyện đọc kịch bản trước khi quay phim truyền hình thế này rất hiếm thấy, tổ kịch bản và các diễn viên cũng không chú ý mấy, nhưng Đậu Hoa cứ nhất định phải tuân theo quy tắc này, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi buổi đọc kịch bản đấy."
Có điều cũng may là hai vị diễn viên chính của bộ phim này đều có xuất thân chính quy, nền tảng đọc thoại tốt, cũng hiểu và nắm chắc kịch bản, buổi đọc kịch bản được tiến hành hết sức thuận lợi.
Qua phần diễn đơn của diễn viên chính là các phân cảnh diễn phối hợp.
"Tiêu Khách, Tuyền Tiên, chuẩn bị một chút, cảnh gặp lại." Đạo diễn lật sang trang kịch bản tiếp theo, dựa theo lệ thường, trước tiên ông kêu tạm dừng một lát để cho hai người có thời gian điều chỉnh trạng thái.
Trình Bất Ngộ cụp mắt.
Kịch bản của cậu đang mở ra trước mặt, nhưng tầm mắt cậu không đặt trên kịch bản, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi đồng tử tối mắt của cậu đang nhìn vào khoảng không.
Bầu không khí xung quanh cậu đã trở nên yên lặng từ khi nào.
"Tiêu Khách, đây là thử thách đầu tiên của cậu sau khi xuống núi, cậu và nhóm sư huynh sư muội xuống núi rèn luyện, đi qua biển Giao Nhân. Hôm nay cậu và tiểu sư muội của cậu vừa mới hiểu nhầm mà cãi nhau, không ai chịu để ý đến ai. Lúc này hai người đang dần nảy sinh tình cảm, nhưng giữa hai người lại có rào cản lớn, cậu nằm trên giường, trong tay cầm kiếm, trong lòng nghĩ đến nàng."
"Trên biển Giao Nhân, trăng sáng xiết bao, người lái đò bên ngoài rủ rỉ kể chuyện. Đó là chất giọng thật ôn hòa của một người thanh niên trẻ tuổi, âm thanh này nghe rất trong trẻo, cậu cảm thấy có hơi quen tai, nhưng không nhớ ra được đã từng nghe thấy ở đâu."
Nhân viên ánh sáng đánh đèn sang, xung quanh dần tối đi, ánh đèn nhạt nhòa dừng lại trên người Trình Bất Ngộ, dưới đôi mày và lông mi dài mảnh, trắng như tuyết của cậu ẩn hiện một bóng mờ.
Cậu nhẹ giọng kể: "Gió? Ở đây không có gió, biển Giao Nhân đã là một vùng biển chết từ mười năm trước, đến nay vẫn không ai biết người tộc giao nhân biến mất thế nào, chỉ là bỗng từ một hôm nào đó, nơi này đã không còn tiếng ca của cá voi, không còn tiếng sáo của giao nhân, chỉ có sóng biển làm bạn với trăng tròn."
Đạo diễn tiếp tục thì thầm: "Trong buổi đêm yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng sáo, càng lúc càng gần... Cậu cảm thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, tiếng bước chân của người đến rất nhẹ, giống như của phụ nữ, cậu cho rằng là tiểu sư muội đến tìm, chẳng mảy may ngờ rằng đó là tiếng bước chân của giao nhân."
Đạo diễn đang chuẩn bị tiếp tục, Hàn Nhạc bỗng nâng tay ra hiệu ngừng: "Chờ một lát."
Bầu không khí đọc kịch bản bỗng bị khựng lại, mọi người đều nhìn về phía Hàn Nhạc.
Anh cầm quyển kịch bản lên, cau mày nhìn phần kịch bản tiếp theo.
Trước mỗi cảnh đều có tóm tắt cốt truyện, phân cảnh phía sau cảnh này có dòng chữ viết: "Tuyền Tiên và Tiêu Khách gặp lại. Tuyền Tiên vì thấy Tiêu Khách không nhận ra mình, lại nghe Tiêu Khách gọi tiểu sư muội mà trở nên ghen tỵ điên tiết, bắt cóc tiểu sư muội nghe tiếng mà sang đây."
"Không đủ thời gian chuẩn bị nên tôi chỉ kịp nhìn phần kịch bản của vai mình, nhưng hướng đi của đoạn sau..."
Hàn Nhạc lại lật thêm một trang kịch bản.
"Cốt truyện của nhân vật phản diện Tuyền Tiên này có phải giống công cụ hình người quá không? Đây là cảnh bọn họ tái ngộ, chưa nói đến việc Tuyền Tiên và Tiêu Khách đã năm năm không gặp, lúc thiến niên, cảm tình của Tuyền Tiên cũng chỉ dừng lại ở mức thầm mến, vẫn chưa mọc rễ nảy mầm, đây là một lý do, còn một lý do khác nữa là lúc này ngay cả tình cảm giữa nam nữ chính cũng chưa nảy mầm, việc Tuyền Tiên của bây giờ chỉ vì lý do này mà bắt cóc nữ chính có vẻ không hợp lý chút nào."
Trong phòng hội nghị vang lên những tiếng thảo luận nho nhỏ.
Chủ biên của nhóm biên kịch giơ tay: "Là thế này, ekip chúng tôi cũng từng thảo luận về phân cảnh này, quan điểm trước mắt cho rằng đây là cơ hội tốt để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, cũng là tình tiết gây cấn quan trọng để kết thúc tập, dựa vào thứ tự ưu tiên thì tuyến nhân vật của Tuyền Tiên vẫn thấp hơn tuyến chính của kịch bản, cho nên cũng không còn cách nào khác. Theo logic mà nói, việc Tuyền Tiên đã yêu sâu sắc ngay từ lần gặp đầu tiên cũng giải thích ổn thỏa chuyện này."
Hàn Nhạc trầm ngâm một lát.
Việc triển khai kịch bản của ekip Đậu Hoa rất chuyên nghiệp, bởi vì kịch bản chủ yếu đánh vào mảng ngọt ngào thoải mái, ngoại trừ nam nữ diễn viên chính thì các diễn viên phụ có thể phải giảm bớt chiều sâu để thúc đẩy nội dung phim, không có quá nhiều chỗ để nhân vật phụ phát huy.
Hơn nữa khi các tuyến nhân vật có sự xung đột thì kịch bản sẽ ưu tiên cấp bậc cao hơn. Một tuyến đam mỹ đã được định sẵn không cần phải có quá nhiều chi tiết.
Anh rất ấn tượng với Trình Bất Ngộ, cũng biết cậu là một trong hai người mới của công ty Cố Như Trác.
Người mới chưa từng đóng phim, có thể không có nhiều kinh nghiệm về hiệu quả cuối cùng khi lên sóng. Mà Hàn Nhạc cũng được tính là diễn viên kỳ cựu, anh cảm thấy bản thân cần phải giúp đỡ cậu một chút.
Dựa theo kịch bản này, điểm xấu của nam số ba sẽ lộ rõ, theo diễn biến của cốt truyện, hai nam nữ chính sẽ càng ngày càng ngọt ngào, còn nhân vật phản diện Tuyền Tiên chỉ có vai trò như công cụ hình người, người xem sẽ càng ngày càng thấy ghét nhân vật.
Điều an ủi duy nhất là ít nhất Trình Bất Ngộ còn khuôn mặt này có thể cứu vớt được, có lẽ sẽ không có quá nhiều người ghét cậu một cách cực đoan, nhưng không được lòng người xem là điều không thể tránh khỏi.
Theo quy luật trong ngành, một vai phụ nhỏ kiểu này có thể hot được phải nói là khó như lên trời.
Số ít những người nổi lên được đa phần đều là thiên thời địa lợi nhân hòa, có sự kết hợp giữa phim nổi + mặt đẹp + tuyến tình cảm hay + tuyến tình cảm của cặp chính không ra gì, sau khi nổi tiếng còn phải tìm cách duy trì sự nổi tiếng này, đã khó lại càng khó thêm, hoàn toàn dựa vào số trời.
Cậu chàng tên Lý Phù Sinh cũng từ công ty của Cố Như Trác chọn tuyến kịch bản không tệ lắm.
Nhưng tại sao cái người tên Trình Bất Ngộ này lại chọn nhân vật tệ như vậy? Rõ ràng là điều kiện ngoại hình xuất chúng, rất thu hút ánh nhìn.
"Cậu thấy thế nào?" Đạo diễn nhìn về phía Trình Bất Ngộ.
Trình Bất Ngộ vẫn đang cúi đầu nhìn kịch bản, mấy giây sau, cậu mới như vừa hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: "Không sao ạ, cảm ơn anh Hàn Nhạc đã chỉ điểm, có điều chúng ta vẫn nên tập trung phát huy tuyến chính kịch bản chung đi ạ."
Cậu tạm ngừng một lát, rồi bình tĩnh nói: "Tình tiết này em có thể xử lý tốt ạ."
Tất cả mọi người đều ngượng ngùng cười cười.
— "Có thể xử lý tốt."
Đúng là diễn viên trẻ tuổi, ít nhiều vẫn chưa biết trời cao đất rộng là gì, loại kịch bản thế này còn có thể xử lý tốt kiểu gì được?
Hàn Nhạc thở dài.
Sau phần đối diễn này là tuyến bách hợp của nữ chính và nữ phụ, anh có thể nghỉ ngơi một lát.
Vì thế Hàn Nhạc bèn lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Cố Như Trác: "Sao cậu còn chưa đến? Bên này đọc kịch bản gần xong rồi đấy."
Cố Như Trác trả lời: "Đột nhiên có việc bận, lát muộn em mới tới được. Người mới của em, anh thấy thế nào?"
Hàn Nhạc ngẫm nghĩ, rồi thận trọng trả lời: "Đều tốt cả, nhưng mà để hot lên được thì... hơi khó đó."
Rất lâu sau, Cố Như Trác trả lời anh bằng một dấu câu: "?"
Hàn Nhạc đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân, đã thấy trong khung trò chuyện với Cố Như Trác hiện ra khung thể hiện: "Đang nhập..."
Chẳng bao lâu, Cố Như Trác đã gửi tin nhắn: "Không thể nào."
Hàn Nhạc: "...?"
Anh trai này lấy tự tin ở đâu ra vậy!
Buổi đọc kịch bản kết thúc, nhóm biên kịch ở lại xem xét, chỉnh sửa những điểm đã nêu ra, một vài diễn viên quan trọng giữ nguyên tạo hình để chụp poster và quay video giới thiệu tạo hình.
Vì video tuyên truyền cần thể hiện phần nào hình tượng nhân vật cho nên bọn họ cần quay một phần trong nội dung kịch bản, phần quay này có thể là footage cuối cùng dùng để sản xuất trong phiên bản chính thức, cũng có thể không dùng.
Phần mà Trình Bất Ngộ được thông báo để diễn chính là phần trong buổi đọc kịch bản chung, phân cảnh hội ngộ giữa cậu và Tiêu Khách.
Địa điểm đã được chuẩn bị sẵn sàng, cảnh quay thực tế là một con thuyền khổng lồ, xung quanh được bao lại bởi màn xanh, có điều để đảm bảo tính chân thực khi rơi xuống nước, tổ kịch bản đã đặt chiếc thuyền này trong một bể bơi lớn, nước sâu hai mét rưỡi, đáy bể cũng được phủ bởi màn xanh.
"Cậu biết bơi không?" Đạo diễn hỏi Trình Bất Ngộ.
Trình Bất Ngộ gật gật đầu.
Người ở hiện trường quay phim quá nhiều, hơi ảnh hưởng đến trạng thái của cậu, Trình Bất Ngộ tạm thời bị thoát vai.
Chính Cố Như Trác là người dạy bơi cho cậu.
Trong biệt thự nhỏ có một hồ bơi, thỉnh thoảng Cố Như Trác sẽ chỉnh thành chế độ suối nước nóng rồi bơi trong làn nước ấm áp, trong lúc trôi bồng bềnh giữa hồ sẽ tìm cảm hứng cho ca khúc.
Cậu biết đó là một trong những cấm địa bí mật của Cố Như Trác: giống như phòng nhạc, anh không thích để người khác bước vào, cho nên trừ khi cần thiết, Trình Bất Ngộ cũng sẽ không đến đó.
Nhưng một hôm nọ, Cố Như Trác ngâm mình trong bể bơi đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa ra ngoài.
Đồ ăn ngoài mà anh gọi đã giao đến, Trình Bất Ngộ nghe tiếng gõ cửa thì đi xuống nhận giúp anh, thế mà Cố Như Trác vẫn chưa ra.
Vì thế Trình Bất Ngộ bèn đi đến hồ bơi.
Bên trong hồ bơi lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng vận hành máy đun nóng nước kêu rì rì không dứt.
Hồ bơi được xây dựng trong một căn nhà kính phía sau biệt thự, thông ra một nhà kính trồng hoa chẳng ai để ý ở bên ngoài.
Cậu đẩy cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc — Cố Như Trác đã đổ vào hồ bơi ít nhất ba chai dầu gội đầu, nguyên một căn nhà kính nóng hầm hập ngát hương hoa hồng, chỉ thấy được trong hồ bơi một đống bọt nổi, không còn gì khác.
Biến hồ bơi thành một cái bồn tắm lớn, quả thật là việc anh có thể làm ra.
Bọt tắm dày đặc chồng chất như núi, cậu không thể thấy được chút bóng dáng nào của Cố Như Trác.
Bên trong yên tĩnh, ngay cả tiếng nước cũng không có.
Trình Bất Ngộ bắt đầu nghi ngờ lẽ nào Cố Như Trác ngâm đến hôn mê bất tỉnh — hay là chết đuối luôn rồi.
Cậu không biết phải làm sao, đành gọi to: "Cố Như Trác."
Giọng của cậu vang vọng trong nhà bơi trống rỗng, không có ai đáp lại.
"Cố Như Trác, đồ ăn ngoài của anh... giao đến rồi."
Trình Bất Ngộ bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu nghĩ Cố Như Trác có thể chết đuối rồi, đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh này, cậu luống cuống tay chân, chỉ biết đến gần hồ bơi để quan sát kỹ hơn.
Cậu ngước mắt lên, cố nhìn xung quanh để tìm xem có sào phơi đồ hay thứ gì tương tự không, như vậy cậu có thể kéo thi thể Cố Như Trác ra khỏi hồ, sau đó báo cảnh sát.
Đến cạnh hồ, cậu ngồi xổm xuống, vươn tay muốn gạt đi đống bọt nổi trước mặt.
Giữa hơi nóng bốc lên, một bàn đột nhiên vươn ra từ trong làn nước, tóm lấy cổ tay cậu, kéo cả người cậu xuống nước.
Dòng nước ấm áp xô mạnh vào người, ngập qua cả đầu, cậu hoảng sợ, khi muốn giãy dụa lại bị người khác nhấc lên khỏi mặt nước.
Cố Như Trác ôm lấy eo cậu từ phía sau, anh vẫn duy trì tư thế ôm này, dẫn dắt cậu trôi nổi trong hồ.
Cậu không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ biết trong màn hơi nước nóng nổi, khuôn mặt Cố Như Trác dán sát vào tai mình, hô hấp nóng rực, giọng anh thấp thoáng ý cười: "Có phải tưởng anh chết đuối rồi không?"
......
"Bắt đầu."
Đạo diễn và ánh sáng đã vào vị trí.
Trong phòng, Tiêu Khách loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, thấp giọng gọi mấy tiếng: "Tiểu sư muội?"
Người nọ không trả lời y.
Tiếng sáo quẩn quanh trong không khí, thoang thoảng hương thơm.
Hàn Nhạc mở mắt, nhìn ra ngoài màn.
Cách một tấm màn mỏng, bóng người lờ mờ xuất hiện, thấp thoáng nhận ra đó là một thiếu niên thân hình thanh tú mặc y phục màu trắng, trên đầu chàng ta đội chiếc mũ của người lái đò, quanh viền nón buông xuống một lớp lụa mỏng bàng bạc.
Ống kính tập trung lên người Trình Bất Ngộ, lại gần đặc tả.
Cậu lẳng lặng đứng ở nơi đó, lông mi khẽ run, cậu từ từ mở mắt, tầm mắt hơi chếch lên trên.
Từ đôi giày trắng Côn Lôn đặt trên mặt đất, đến góc áo hơi lộ ra của người đàn ông nằm trong màn, bên trên thêu những đường chỉ vàng.
Y phục đã hơi cũ, thanh kiếm Tiêu Khách đặt bên gối cũng hơi cũ, thân kiếm xanh đậm trải qua nhiều lần rèn luyện khắc khổ đã loang lổ phong sương.
Nhưng tua rua treo trên kiếm lại được bảo vệ rất tốt — tua kiếm rủ xuống màu đỏ sẫm, là màu được nhuộm từ san hô hồng ngọc dưới biển sâu, chói lóa hơn cả chu sa.
Chính chàng ta là người tặng y tua rua treo kiếm này.
Hàn Nhạc cảm thấy như bị ánh mắt này lột trần, lột trần từ đầu đến chân.
Cảm giác áp bức quen thuộc mà anh cảm nhận được ở lối vào hội trường đã quay trở lại - bây giờ anh biết đây không phải là ảo giác.
Đó chính là cảm giác áp lực mà Trình Bất Ngộ mang lại!
Sau khi Trình Bất Ngộ nhìn thấy tua rua treo kiếm kia, ánh mắt vốn đang lạnh như băng bỗng hơi dao động.
"Ngươi là ai?" Tiêu Khách xoay người rút kiếm, lớn tiếng hỏi.
"Ngươi không nhận ra ta." Trình Bất Ngộ thấp giọng nói.
Phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân, Hà Khả đúng lúc xuất hiện, bắt đầu vào cảnh từ phía sau cánh cửa. Cô gái mang quần áo nhẹ nhàng, bối rối gõ gõ cửa: "Tiêu sư huynh? Âm thanh phát ra từ phòng huynh sao?"
"Tiểu sư muội, hóa ra là nàng ta."
Trong giọng nói của chàng ta vẫn mang theo sự thuần chất và ngây thơ nào đó.
Trình Bất Ngộ quay đầu lại, ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Khách phát hiện nguy hiểm, lập tức phi thân, lao đến muốn cản — nhưng không thể cản kịp.
Trình Bất Ngộ đã xoay người, giam cô gái đứng ngoài cửa vào lòng, lui ra phía mép thuyền.
Tiêu Khách đuổi theo ra ngoài, Hà Khả hoảng sợ vùng vẫy: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Khách cũng lớn giọng quát: "Ngươi là ai? Ngươi buông nàng ấy ra!"
Hàn Nhạc vội vã tiến lên.
Trình Bất Ngộ hơi nghiêng đầu, đột nhiên xốc mũ tre, ném nó xuống nước, ngước mắt cười.
Lông mi trắng tựa tuyết, đuôi mắt ánh bạc, một bông hoa nở rộ từ xương khô, thế mà khóe mắt đuôi mày lại trong sáng đến lạ.
Đột nhiên, chàng ta như được trở về thời niên thiếu, sắc bén liếc nhìn y từ sau hòn non bộ, chọc y tức giận, từ đó về sau mọi giấc mơ của chàng đều là về y.
Vì thế, tất cả sự thù địch lúc này đều có thể tiên tan, ngay cả khi giờ đây mọi thứ đã không còn như xưa.
Chàng ta ôm Hà Khả, lùi lại nhảy về phía sau, ngửa mặt rơi vào dòng nước, trong nháy mắt đó, ánh mắt chàng đổi khác, nhìn y phục của bóng người đang trôi xa, ý cười trên mặt chàng ta chậm rãi tan biến, dần thay thế bằng vẻ lạnh như băng.
Ống kính dưới nước nhanh chóng đuổi theo, nụ cười thiếu niên câu hồn đoạt phách, vạt áo tóc tai dập dìu hướng lên, như là yêu tinh của biển cả, là ánh sáng chợt lóe rồi lập tức tan biến trong phút chốc.
Cảnh này chấm dứt, đạo diễn hô cắt.
Nhân viên công tác nhanh chóng xuống nước, đưa Trình Bất Ngộ và Hà Khả lên bờ, cả hai đều ướt như chuột lột.
Đạo diễn và anh liếc nhìn nhau, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương. Hai người chụm đầu đọc lại kịch bản lần nữa.
[Tuyền Tiên (nhận ra y không nhận ra mình, đau lòng): "Ngươi không nhận ra ta."
...
Tuyền Tiên (nghe thấy tiếng của tiểu sư muội ngoài cửa, ghen tỵ): "Tiểu sư muội, hóa ra là nàng ta."
Tuyền Tiên (đau lòng khổ sở, đau đớn, bắt lấy nữ chính)]
Vẫn là câu thoại đó, Trình Bất Ngộ không hề thay đổi một chữ nào, nhưng mùi tình yêu máu chó mất não đã hoàn toàn biến mất, nhân vật Tuyền Tiêu này thậm chí còn trở nên sống động hơn cả cảnh đầu tiên.
"Khi cậu ấy nhìn tôi, đầu tiên là nhìn đôi giày, nhìn quần áo của tôi, sau đó là đến kiếm của tôi — chỉ đến lúc này, tình cảm của cậu ấy mới biến chuyển từ nỗi thù hận với đệ tử Côn Lôn sang cảm xúc dành cho tôi."
Hàn Nhạc có chút kích động, ký ức về cảnh đối diễn vừa rồi hãy còn rất sống động, anh liên tục cất lời khen ngợi: "Cậu ấy đã tự mình vượt qua được bước ngoặt cảm xúc quá đột ngột này! Hơn nữa cậu ấy vẫn giữ được sự hồn nhiên của một tiểu nhân ngư chưa rành thế sự! Chú nói có đúng không!"
"Còn cả sự thay đổi trong biểu cảm khi cậu ấy ngã xuống nữa!" Đạo diễn cũng hưng phấn không thôi: "Nụ cười của cậu ấy là dành cho cậu, nhưng khi rơi xuống, nhìn thấy trang phục của cậu, cậu ấy lại nhớ đến mối thù của mình, thế là quay trở lại trạng thái lạnh lẽo ban đầu!"
Không ai ngờ rằng một nhân vật phản diện sáo rỗng chỉ đóng vai trò như công cụ hình người lại có thể được diễn xuất một cách nhất quán, tròn trịa và nhiều lớp lang đến vậy!
Trình Bất Ngộ lên bờ, cả người sũng nước, quấn chăn quanh người.
Hàn Nhạc nhảy xuống thuyền trước, nở nụ cười rạng rỡ, vỗ vỗ thật mạnh vào vai cậu: "Cậu diễn tốt lắm!! Tôi thật sự không ngờ tới luôn đấy, cậu diễn hay quá! Đoạn này cậu xử lý rất tuyệt vời, mẹ nó cậu đúng là một thiên tài!"
Trình Bất Ngộ ngước mắt nhìn anh.
Hàn Nhạc bỗng sững sờ.
— Ánh mắt Trình Bất Ngộ đong đầy tình cảm, khiến anh cảm thấy như bản thân vừa bị điện giật.
Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, Trình Bất Ngộ nhíu mày, có vẻ không thoải mái lắm, cúi đầu cảm ơn anh: "Cảm ơn."
Hàn Nhạc nhập vai nhanh, diễn xuất tốt, nhưng thoát vai cũng rất nhanh.
— Hình tượng nhân vật cũng vì thế mà sụp đổ ngay lập tức.
Đạo diễn nói: "Được lắm, được lắm, xử lý như vậy là ổn rồi, không lấn át tuyến chính mà tuyến này cũng phong phú, một lần là qua! Vất vả, vất vả rồi."
"Lại đây một lát." Hàn Nhạc rất thân thiện, anh khoác vai Trình Bất Ngộ kéo ra ngoài: "Lại đây tâm sự với anh một chút ý tưởng của cậu lúc diễn cảnh này nào?"
Cảm giác khó chịu của Trình Bất Ngộ càng tăng thêm, cũng giống như lần trước, cậu dừng bước, hơi khom người thấp giọng nói: "... Xin lỗi anh, để lần sau nhé, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
"Cậu làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Hàn Nhạc còn đang quan tâm hỏi han, bỗng thấy một đoàn người ùn ùn kéo đến từ bên kia.
Cố Như Trác bị ekip vây quanh đang đi vào trường quay.
"Tiểu Trác Gia! Bên này!" Hàn Nhạc vui vẻ giơ cao tay vẫy vẫy.
Cố Như Trác liếc mắt một cái đã thấy được bọn họ, nhanh chóng bước đến.
Hàn Nhạc cũng lại gần đón anh, vừa dẫn đường cho anh đi vừa hỏi: "Nhà cậu có mầm non diễn viên tốt như vậy sao cậu lại giấu nhẹm đi thế? Còn cho cậu ấy nhận một cái kịch bản nam số ba thôi à?"
Cố Như Trác nhìn chằm chằm về phía Trình Bất Ngộ đang ngồi bệt ở bên kia, thuận miệng hỏi: "Anh nói ai?"
"Là cái cậu tên Trình Bất Ngộ đó! Sao chỉ giao cho cậu ấy một vai nam thứ ba thôi vậy?"
Cố Như Trác: "?"
Thật ra anh vốn không định để Trình Bất Ngộ nhận loại kịch bản ngốc nghếch ngọt ngào này, nhưng Trình Bất Ngộ thích nên anh cũng không nói gì.
Anh liếc nhìn Hàn Nhạc: "Thế để cậu ấy nhận vai nam chính nhé?"
Hàn Nhạc đang chuẩn bị tán thành, bỗng nhớ ra mình chính là nam chính của bộ phim này bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bên kia, Trình Bất Ngộ đang ngồi tựa vào tường.
Toàn thân cậu ướt đẫm, thậm chí còn chưa lau được bao nhiêu, trên lông mi còn đọng những giọt nước li ti, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cố Như Trác đến gần cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Trình Bất Ngộ ngước mắt lên.
Lông mi trắng như tuyết, đuôi mắt điểm bạc, đôi môi hơi ửng hồng. Ánh mắt cậu mềm mại yếu ớt, lại lộ ra sự lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Bọt nước chảy xuống, trượt trên da thịt trắng trẻo của cậu, đọng lại nơi xương quai xanh tinh xảo. Sau khi rơi xuống nước, y phục màu trắng trên người cậu dính sát lấy cơ thể, lộ ra đường cong lả lướt xinh đẹp của người thanh niên.
Hô hấp Cố Như Trác hơi cứng lại.
Anh trầm giọng nói: "... Mới diễn cảnh dưới nước à? Sao không lau người đi."
Anh vươn tay ra theo bản năng, cầm lấy khăn mặt ở bên, định lau tóc cho Trình Bất Ngộ, đoạn dừng lại, anh nói: "Bọn họ nói cậu diễn khá lắm, cũng quay xong rồi, lát nữa dẫn cậu đến quán gần đây ăn tối nhé?"
Chính anh cũng không nhận ra giọng của mình lại dịu dàng đến vậy.
Trình Bất Ngộ ngước mắt lên — nhìn anh như thể nhìn một người xa lạ.
Cậu hơi lùi lại, tránh khỏi tay anh, lạnh lùng nói: "Đừng động vào ta."
Tiểu vương tử trong phim, ngoại trừ với Tiêu Khách thì có chứng ưa sạch sẽ nhẹ.
Cố Như Trác không ngờ cậu sẽ phản ứng như vậy, ngơ ngác khó hiểu: "?"
Một người lớn đùng như vậy ở trước mặt, muốn không nhìn thấy cũng khó, cảm giác ép buộc phải thoát vai càng lúc càng mạnh, cũng khiến cậu càng thêm đau khổ, Trình Bất ngộ mất kiên nhẫn nói: "Tránh ra."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]