Chương trước
Chương sau
Editor: @cacaokemtrung

Trình Bất Ngộ về lại căn biệt thự nhỏ.

Bốn ngày qua cứ như một giấc mơ.

Căn phòng vẫn giữ nguyên khung cảnh lúc cậu được Cố Như Trác đón vào đêm mưa đó: áo ngủ vứt bừa xuống đất, tủ quần áo bị lục lọi lung tung hết cả lên, bên đầu giường có nửa cái bánh ngọt nhỏ mà cậu ăn chưa hết, đã hư rồi.

Trình Bất Ngộ tắm rửa đi ngủ, nghỉ ngơi hết một ngày.

Thông báo mới liên tục bắn ra trên màn hình điện thoại: "Cố Như Trác xuất hiện tại buổi họp báo với phóng viên", "Cố Như Trác mua cơm hộp tặng phóng viên trong đêm mưa"...

Cư dân mạng vẫn không chịu dừng việc đào bới ân oán nhà giàu trong nhà họ Trình, nhưng đối với cậu mà nói thì tất cả những chuyện đó như ở một thế giới khác.

Trong phòng yên tĩnh, Trình Bất Ngộ chơi game hồi lâu, sau đó mới nhớ ra phải live stream kiếm tiền.

[Aaa Tiểu Trình, cuối cùng cậu cũng về rồi! Cậu nghỉ ngơi đủ chưa! Đã lâu không gặp!]

"Đã lâu không gặp."

Trước màn hình, cậu thanh niên hơi lạnh lùng đang mặc áo ngủ, lộ ra khuôn mặt trắng nõn và mái tóc rối vì mới dậy, trông xù xù lên rất đáng yêu.

[Gần đây thời gian live stream của cậu cũng không ổn định, có phải là vì bận nhận kịch bản không?]

Trình Bất Ngộ suy nghĩ rồi đáp: "... Ừm, đúng vậy. Sắp tới có thể cũng sẽ bận vài ngày, cho nên xin mọi người kiên nhẫn đợi nhé."

Dường như cậu không thể lấy lí do nào khác, cũng không thể nói mấy hôm nay cậu ở bên Cố Như Trác được.

Không biết tại sao, CP của cậu và Cố Như Trác càng ngày càng hot.

Lần cuối cùng hai người xuất hiện cùng một khung hình trước công chúng là khi Cố Như Trác đến đón cậu chuyển sang đây, cũng đã qua gần nửa tháng rồi.

Giữa thời gian đó, Cố Như Trác bận chuyện Trình Phương Tuyết, cậu thì xin tạm nghỉ live stream, nửa miếng đường cũng không có, nhưng sức mạnh của cư dân mạng bị nghiện giá trị nhan sắc không gì sánh nổi, super topic CP Như Trác Như Ngộ đã vọt lên top 10 bảng xếp hạng độ nổi tiếng.

Sau khi kết thúc live stream, Trình Bất Ngộ rảnh rỗi mở super topic xem thử, bởi vì không có đường mới cho nên mọi người đều đào đường cũ hoặc là tự đẻ hàng.

[Video edit đến đây! Từ thiếu niên đến thành niên, bạn học cũ trở thành người dưng, vụn thủy tinh, BGM Si Thương, mong mọi người ủng hộ~]

[Nửa kỳ ảo, phải động não, bối cảnh bao dưỡng, không thích đừng click~ Đỉnh lưu và tình nhân bé nhỏ của anh ấy, đam mỹ.]

Fanfic này hiện đang hot nhất, lượt bình luận lên tới tám ngàn.

Mấy thứ này có hơi vượt tầm hiểu biết của Trình Bất Ngộ, cậu bấm vào đọc thử, sau đó thoát ra.

Đoàn làm phim gửi tin nhắn mới đến cho cậu.

Không lâu sau buổi khởi quay Tiễn Trường Kình, tổ kịch bản đã đổi nam chính thành một diễn viên lưu lượng, còn đặc biệt hỏi ý kiến cậu.

Đạo diễn có lẽ đã nghe phong thanh ít chuyện giữa cậu và Cố Như Trác cho nên thái độ với cậu rất khách sáo: "Nếu cậu cảm thấy có gì không ổn có thể nói ra."

Trình Bất Ngộ đáp: "Không có ạ."

"Còn về việc sắp xếp vai diễn, nếu cậu đã quyết tâm nhận vai nam số 3 Tuyền Tiên này cũng không sao, nhưng phân cảnh của vai này ít, nếu cậu có gì không hài lòng về thời lượng diễn, cũng có thể đề xuất với tổ biên tập chúng tôi, ekip chúng tôi đều rất chuyên nghiệp."

Trình Bất Ngộ ngẫm nghĩ, rồi vẫn đáp: "Không sao ạ."

Lúc cậu trả lời như vậy, bên phía đạo diễn lại thở phào một hơi — Tề Khánh đã bị thay thế, hơn nữa không phải là ý kiến của đoàn làm phim mà là quyết định trực tiếp của cấp trên Đậu Hoa.

Nghe đồn rằng Tề Khánh đã lợi dụng buổi thử vai để ép người, muốn động tay động chân với Trình Bất Ngộ, kết quả lại trở thành người bị đuổi.

Trước đây, Tề Khánh là diễn viên mới được Đậu Hoa Entertainment tập trung nâng đỡ, thế mà chỉ cần một câu nhẹ bẫng đã đổi người, có thể thấy lai lịch Trình Bất Ngộ không tầm thường chút nào.

Từ sau ngày đó, tin đồn Trình Bất Ngộ có quan hệ với Cố Như Trác cũng được lan truyền, dù có đúng hay không thì bọn họ cũng đều cẩn thận hơn khi đối xử với Trình Bất Ngộ.

— Rõ ràng người được Cố Như Trác chống lưng có lẽ cũng không hề tầm thường.

— Nhưng đã có Cố Như Trác chống lưng mà lại không đòi phiên vị, cũng không đòi thêm đất diễn, thật sự có người ôm tiền vào đoàn phim mà hiền như vậy sao?

Đạo diễn lướt qua danh sách diễn viên.

Có một người tên Lý Phù Sinh cùng công ty với Trình Bất Ngộ, rõ ràng là hoạt bát hơn cậu rất nhiều.

Đoàn làm phim cuối cùng đã chọn cậu ta làm nam số hai, mấy hôm nay còn đang tranh cãi với đoàn về việc thêm đất diễn và sửa đổi tính cách nhân vật.

Bên tổ đạo diễn đang lo lắng không yên, còn Trình Bất Ngộ lại hoàn toàn không hề hay biết gì.

Phần diễn của cậu không nhiều lắm, sau khi về lại biệt thự nhỏ, cậu đã nhận được toàn bộ kịch bản cho đến hiện tại, cậu đọc kịch bản như đọc truyện, đồng thời học thuộc lòng hết lời thoại của bản thân.

Cậu ngâm mình trong phòng mãi đến ngày thứ năm, đoàn làm phim thông báo lịch quay chụp ảnh tạo hình và teaser cho phim, cùng với buổi đọc kịch bản.

Đoàn phim Tiễn Trường Kình chọn cách dùng hình thức "ba cùng": tức là viết kịch bản, quay chụp và phát sóng cùng lúc; tuy rằng dàn diễn viên vẫn chưa được quyết định đầy đủ, nhưng sau khi diễn viên chính xác nhận nhận vai là có thể bắt đầu tung ra tạo hình và giới thiệu cho từng cá nhân.

Sáu giờ sáng, xe của Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần đến dưới lầu, Trình Bất Ngộ bị tiếng gõ cửa của Kiều Dật gọi tỉnh: "Em dậy chưa, Tiểu Trình? Hôm nay phải quay video tạo hình nhân vật, địa điểm quay ở phim trường gần Tinh Truyền. Ekip đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, chờ em xuống lầu là chúng ta sẽ xuất phát."

"Được ạ." Trình Bất Ngộ vươn vai rời giường.

Cậu không có thói quen lãng phí thời gian của người khác, rửa mặt xong thì mặc đại một cái áo phông nào đó, khoác thêm một chiếc áo khoác cổ thấp rồi ra ngoài.

Lý Phù Sinh đã ở trên xe, đang giơ máy ảnh tự sướng, ghi lại tư liệu như chốn không người: "Hôm nay là ngày đầu tiên đến phim trường rồi nè~ Quay một đoạn làm kỉ niệm, hôm nay sẽ thử góc quay đó, mọi người cùng chờ tạo hình của mình lên sóng nha~"

Trình Bất Ngộ và Kiều Dật lên xe, cậu ta bèn dừng quay video, bỏ camera vào túi.

Trình Bất Ngộ cất lời chào hỏi mọi người: "Buổi sáng tốt lành."

Lý Phù Sinh cứng nhắc đáp: "Ừm."

Rồi không nói gì thêm.

Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Cậu hỏi Kiều Dật: "Chị ơi, chúng ta đi đến đó mất khoảng bao lâu vậy ạ?"

"Hai mươi phút." Kiều Dật hiểu ý cậu: "Em có thể ngủ bù một lát, đến nơi còn phải đợi người khác nữa. Có việc chị sẽ gọi em dậy."

"Được ạ."

Vì thế Trình Bất Ngộ tựa đầu vào ghế, thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu ngủ.

Chiếc xe chạy êm ru, cửa sổ thủy tinh hơi rung nhẹ. Cậu ăn mặc rất thoải mái, nhưng cho dù ngủ trong tư thế tùy tiện như vậy cũng đẹp như đang tỏa sáng.

Hàng mi đen dài rất dày, môi ửng hồng, bình yên đến nao lòng.

Kiều Dật tiện tay chụp lại một tấm lúc ngủ của cậu rồi đăng lên bằng tài khoản công ty: "Thành viên mới của công ty lần đầu ra ngoài quay phim, buồn ngủ đến mức ngủ gật trên xe~"

Bài đăng này lập tức thu được rất nhiều sự chú ý.

Lý Phù Sinh ngồi ở ghế sau Trình Bất Ngộ, vốn đang cúi đầu lướt điện thoại, nhưng khi cậu ta vừa lơ đãng ngước mắt lên lại giật mình sửng sốt.

Trình Bất Ngộ đưa lưng về phía cậu ta, đầu cúi thấp tựa vào cửa sổ, cần cổ trắng nõn lộ ra dưới cổ áo hơi trễ, từ góc nhìn của cậu ta có thể thấy được trên đó có...

Một dấu răng rất rõ, hơn nữa còn có vài nốt hồng hồng.

Mấy hôm nay cậu ta không gặp Trình Bất Ngộ, chỉ biết sau khi trở về sau lần được Cố Như Trác đón vào đêm khuya đó, Trình Bất Ngộ chưa từng đến nơi nào khác.

Người đại diện năm lần bảy lượt dặn cậu ta không được nghĩ bậy nghĩ bạ, cậu ta cũng tạm thời chôn đi suy nghĩ đó.

Nhưng giờ nhìn thấy cảnh này, cậu ta lại không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đêm khuya ra ngoài còn có thể giải thích là có công việc gì đó, nhưng dấu răng và dấu hôn?

Cố Như Trác chơi lớn vậy sao???

*

Trình Bất Ngộ ngủ mãi đến khi tới phim trường, sau khi xuống xe thì đi đến nơi mà đoàn làm phim đã thuê.

Đậu Hoa Entertaiment năm nào cũng có kịch bản gây sốt, không tiếc chi tiền cho các tài nguyên trong tay, dù chỉ là công bố tạo hình và đọc kịch bản nhưng cũng thuê địa điểm rất tốt, trang bị đầy đủ thiết bị cực kỳ chuyên nghiệp.

Kiều Dật dẫn Trình Bất Ngộ vào đoàn.

Khác với các đoàn làm phim khác, bọn họ sẽ trang điểm thử tạo hình trước, sau đó mới tiến hành đọc kịch bản — đây cũng là một trong những truyền thống của Đậu Hoa.

"Không phải tự nhiên mà Đậu Hoa có thể từ một công ty điện ảnh truyền hình vô danh trở thành một ông lớn trong ngành đâu, bọn họ rất nghiêm khắc trong kiểm duyệt kịch bản và diễn viên, tuy rằng cũng có những tình huống như mang tiền đầu tư để vào đoàn hay thêm cảnh diễn tại chỗ, nhưng nếu có thể làm được mười điểm thì chắc chắn bọn họ sẽ không chấp nhận mức tám điểm."

Kiều Dật vừa đi vừa nhỏ giọng giới thiệu cho Trình Bất Ngộ: "Bên kia chính là chỉ đạo ánh sáng kiêm đạo diễn nghệ thuật, các chuyên gia hóa trang, bọn họ đều phải tham dự vào quá trình thảo luận kịch bản, hơn nữa cũng có tiếng nói lắm đấy."

Một bên khác, người đại diện Lý Phù Sinh bắt đầu thương lượng với đoàn làm phim: "Bên chúng tôi tự mang theo thợ trang điểm, được không?"

Trợ lý hiện trường kiên nhẫn giải thích: "Chuyên gia hóa trang của chúng tôi làm việc theo tổ, còn phải phối hợp với các hiệu ứng hậu kỳ, bọn họ đã có ý tưởng riêng của mình, phong cách tổng thể của đoàn phim chúng tôi là thiên về hướng tả thực, tốt nhất là anh vẫn nên hóa trang cùng với mọi người. Hơn nữa, chúng tôi sẽ dựa vào đặc điểm riêng của các diễn viên để phát triển kế hoạch tạo hình..."

Người đại diện cũng hơi khó xử, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Lý Phù Sinh: "Không thì thử xem thế nào?"

Vẻ mặt Lý Phù Sinh rất khó chịu, liên tục lắc đầu...

Cậu ta đã xem qua kế hoạch của chuyên gia hóa trang.

Nhân vật sư huynh mang phong cách tiên phong đạo cốt, trang phục đơn giản mà trang điểm cũng nhạt nhòa, thiết kế đặc biệt duy nhất là trang điểm mắt, đeo lens và kẻ đuôi mắt màu bạc, cũng rất mờ nhạt.

Tạo hình này trông như một người bị bạch tạng vậy, hoàn toàn không phù hợp với vị trí của nhân vật!

Tạo hình như vậy, làm sao có thể nổi bật trên màn ảnh?

Cậu ta cũng đã xem qua các kế hoạch tạo hình khác, biết được một điều: trong kịch bản này, phong cách của Trình Bất Ngộ và vai của cậu ta hơi giống nhau.

Một cái là đại sư huynh tiên phong đạo cốt đứng đầu Côn Lôn. Quần áo và vật phẩm trang sức đều lấy màu trắng và lam nhạt làm chủ đạo.

Còn Trình Bất Ngộ diễn tiểu hoàng tử tộc giao nhân, lạnh lùng quyến rũ, thiết lập giao nhân là vẻ ngoài xinh đẹp thanh nhã, nhu nhược không xương, cũng lấy màu trắng và lam nhạt làm chủ đạo.

Dẫu cho vai Tuyền Tiên này có tính cách rất hung ác, nhưng tạo hình tổng thể không thể tách rời thiết lập chủ chốt của tộc giao nhân.

"Tôi muốn dùng thợ hóa trang của chúng tôi, tôi có ý tưởng riêng." Lý Phù Sinh vẫn kiên trì: "Ý tưởng của tôi là vai diễn này phải tiên khí, phải đẹp, như vậy mới có thể thu hút người khác từ ánh nhìn đầu tiên, đúng chứ?"

"..." Trợ lý hiện trường lắc lắc đầu, có lẽ cũng đã từng gặp qua tình cảnh này, không cố thuyết phục thêm nữa.

Bên kia, Trình Bất Ngộ yên lặng ngồi trước kính hóa trang, tùy ý để thợ hóa trang bắt đầu tạo hình cho mình.

Vốn dựa theo trình tự thì cậu phải xếp sau Lý Phù Sinh, nhưng Lý Phù Sinh từ chối chuyên gia hóa trang của đoàn cho nên thợ hóa trang và thiết kế trang phục đều tới xem cậu trước.

"Da cậu rất trắng, tạo hình của chúng tôi còn phải phối hợp với hiệu ứng đặc biệt và tính đến độ chân thật, cho nên sẽ make up cho da cậu hơi tối xuống một chút, chủ yếu để tăng sắc thái của màu da, cậu chấp nhận được chứ?"

Chuyên gia trang điểm nhìn chàng trai trắng như sứ trước mặt, nhẹ nhàng giải thích: "Hiệu ứng đặc biệt trong đoàn phim đều thiên màu tối, thiên về tính thực tế, make up không thể quá lố được. Bây giờ cậu nhìn có thể thấy hiệu quả trang điểm hơi nhạt nhòa, có thể không hài lòng, nhưng sau khi có hiệu ứng vào thì sẽ đẹp lắm."

Cọ hóa trang dừng lại, Trình Bất Ngộ mở mắt ra, cười cười: "Được ạ."

Thợ hóa trang lần đầu thấy diễn viên chịu hợp tác như vậy, không khỏi thầm ngạc nhiên, thầm có ấn tượng tốt với Trình Bất Ngộ.

Cô biết cậu, nhớ lại những chuyện liên quan đến cậu: "Cậu tự thiết kế tạo hình cho bản thân trong Đêm hội cuối năm của Kình Ngư à?"

Trình Bất Ngộ gật gật đầu.

"Lông mi trắng, ấn tượng lắm."

Bỗng thợ hóa trang nảy ra một ý tưởng.

"Chúng tôi sẽ thiết kế kế hoạch tạo hình cho từng diễn viên, ví dụ như cậu, đường nét khuôn mặt rất xuất sắc, nếu trang điểm quá mức sẽ đem lại hiệu ứng ngược, lu mờ ưu thế dung mạo của cậu. Vốn dĩ bọn tôi cảm thấy không cần thiết kế thêm gì... nhưng vừa rồi nam hai mới bỏ một tạo hình, trùng hợp là thiết lập màu sắc nhân vật của cậu ấy khá giống cậu, tôi muốn để cậu thử xem, phối với lông mi màu trắng, tôi nghĩ sẽ rất đẹp, hơn nữa cũng không quá lố."

— Vốn dĩ, Tuyền Tiên là nhân vật phản diện xếp vào vai nam thứ ba, thiết kế tạo hình phải xếp sau diễn viên chính và nam hai.

Nhưng nếu nam hai đã không cần, ý tưởng này có thể rơi vào tay người khác.

Trình Bất Ngộ gật đầu, rất ngoan, giọng cũng mềm mại: "Vâng, chị cứ làm vậy ạ."

Thợ hóa trang bị chữ "chị" của cậu làm tim đập thình thịch, thầm thề trong lòng — tạo hình này, chắc chắn không thể thua!

Bên kia, nam diễn viên chính mới cũng đã vào đoàn, chào hỏi từng người một.

Người này tên là Hàn Nhạc, năm nay mới hai mươi hai, bố mẹ đều là người trong giới.

Anh thành danh đã lâu, vốn có thể thuận lợi lên hàng đỉnh lưu, nhưng lại kết hôn quá sớm, rất nhiều người hâm mộ thoát fan, sức ảnh hưởng không đủ nên chỉ có thể mãi diễn vai nam thứ.

Anh vừa lại đây, nhóm diễn viên trẻ đều cất lời chào: "Chào anh Hàn ạ."

"Chào mọi người, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi." Tính cách Hàn Nhạc rất hòa đồng, anh quơ quơ di động về phía nhân viên công tác ở hiện trường: "Tin tốt đây, hôm nay Cố Như Trác sẽ xác nhận để ca khúc mới của cậu ấy trở thành ca khúc cuối phim, hơn nữa lát nữa cũng sẽ đến đây nghe chúng ta đọc kịch bản. Có ngôi sao lớn dẫn đường, chắc chắn là điềm lành với đoàn làm phim chúng ta!"

"Vãi chưởng, thật sao?"

Nhân viên công tác tại hiện trường đều ồn ào cả lên.

Hàn Nhạc có quan hệ rất tốt với Cố Như Trác, hai người từng tham gia chung một chương trình giải trí, sau đó thường hẹn ra ngoài uống rượu, cho nên nhận được tin sớm hơn tổ sản xuất.

"Đúng là điềm lành!" Nhân viên công tác reo hò ầm ĩ.

"Được rồi, cậu cũng mau thử tạo hình đi." Phó đạo diễn và anh đã hợp tác với nhau khá nhiều lần, đều thân quen cả.

Hàn Nhạc cười vui vẻ đi đến tổ hóa trang.

Anh là nam chính, có nhiều tạo hình theo từng giai đoạn khác nhau, lần này sẽ hóa trang thử vào giai đoạn niên thiếu, là một thiếu niên bình thường kiêu ngạo, đang theo học nghề y, thiết lập nhân vật là loài người nên không có nhiều phụ kiện.

Anh vừa tùy ý để thợ hóa trang trang điểm cho mình, vừa liên tục gửi tin nhắn.

"Anh thấy mọi thứ đều tốt lắm, bầu không khí trong đoàn phim rất hòa hợp... Nhưng mà hiếm thấy quá, sao cậu lại đề cử kịch bản này cho anh, có gì muốn nói không?"

Hàn Nhạc nói: "Anh vốn đang nghỉ ngơi chờ sắp xếp việc mới, gần đây không diễn gì, sao Đậu Hoa lại có thể dễ dàng tặng vai nam chính cho anh vậy?"

"Không có gì, anh hợp vai, em yên tâm."

Cố Như Trác ở đầu kia nhắn tin trả lời, lười biếng hỏi thăm: "Đã gặp diễn viên khác chưa? Chắc chưa bắt đầu đọc kịch bản đâu nhỉ?"

"Chưa gặp những người khác, tôi sẽ giúp cậu trông coi hai diễn viên mới trong công ty cậu cho." Hàn Nhạc trả lời.

Anh ngước mắt, băn khoăn nhìn quanh địa điểm quay chụp — người ở đây quá nhiều, tạm thời anh vẫn chưa tìm được người.

Phần thiết kế hóa trang này gần như dùng hết nguyên một ngày.

Buổi đọc kịch bản chung diễn ra vào buổi tối, dựa vào thời gian, diễn viên tiến vào địa điểm quay theo thứ tự.

Hàn Nhạc ở một bên vừa tám chuyện với đạo diễn vừa đia về phía trước, không nhìn rõ được, vô tình đụng phải một người, lập tức lên tiếng: "Ôi, xin lỗi..."

Anh vừa ngước mắt lên, trông thấy Trình Bất Ngộ đứng trước mặt mình thì giật mình sửng sốt.

Trình Bất Ngộ cũng ngước mắt — da thịt cậu trơn láng tự nhiên, lông mi trắng như tuyết.

Thợ trang điểm cố ý nhấn nhá make up mắt cho cậu, eyeliner kéo dài tự nhiên, mí mắt đánh màu hồng phấn, vừa nữ tính vừa sắc bén, dưới mắt cậu dán miếng bạc theo hình lá phong, kết hợp với đồ trang sức màu trắng ngà làm bằng xương giao nhân trên tóc.

Đây là tạo hình của Tuyền Tiên sau khi diệt tộc.

Trên lưng chàng ta mang mối thù gia tộc quốc gia, giấu đi mọi tình cảm cá nhân, chỉ còn lại một lớp vỏ ngoài lạnh lùng xa cách.

Chàng ta là bông hoa nở rộ trên những chiếc xương khô ánh bạc.

"Ôi chao, tiểu nhân ngư."

Hàn Nhạc buột miệng gọi trêu cậu, xem như câu mở đầu làm quen — trong kịch bản, sau khi nam chính Tiêu Khách hòa thuận với Tuyền Tiên đã đặt ra một cái biệt danh như vậy, mỗi lần gọi như thể đang gọi một người bạn nhỏ.

Trong đó chất chứa sự chiều chuộng và dịu dàng không nói thành lời, chỉ có cả hai tự hiểu với nhau.

Sau đó, anh đã bị Trình Bất Ngộ nhìn thoáng qua —

Cái liếc mắt này không chứa bất kỳ tình cảm nào, chỉ có bản tính hoang dã tự nhiên và sự kiêu ngạo thuần túy, lúc nhìn thấy ánh mắt này, Hàn Nhạc cảm giác bản thân như bị dao cứa qua, da đầu cũng run lên.

Đây là Tuyền Tiên, là cảm xúc của nhân vật ở đoạn đầu phim.

—-------Hết chương 41—-------

Cacao: haha thật ra tui muốn để bé người cá nhưng mà thấy bối cảnh cổ trang trong phim nên tui quyết định để tiểu nhân ngư vậy :D Thú thật thì rất hiếm khi rớ vào truyện cổ trang vì tui không thích xưng hô ta - ngươi, đợt trước cũng vớt một bộ cổ làm hơn 10c đăng lên rồi cuối cùng tui cũng ngưng vì quá mệt óc với xưng hô, rồi cuối cùng cũng không thoát kiếp này haizz...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.