"Nửa đêm ra ngoài tìm đồ ăn, đi ven đường thấy người giống cậu nên lại hỏi thử." Cố Như Trác thấy cậu không nhúc nhích, bèn nói thêm một câu.
Trình Bất ngộ đứng ở đầu xe, ánh đèn đường phủ màu vàng nhạt xuống bóng hình xinh đẹp, trắng nõn nhưng gầy gò của cậu, vì cậu đang mệt nên đôi lông mi dài rũ xuống tự nhiên, thoạt trông vừa lạnh nhạt lại vừa ngoan ngoãn.
"Tôi định ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi." Trình Bất Ngộ đáp lời, nhưng ánh mắt có phần cảnh giác.
Cố Như Trác hơi tựa vào điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn cậu chăm chú không rời, đường phố mờ tối vắng lặng, âm thanh khàn khàn của anh vang lên cùng lúc từ điện thoại và trong xe: "Vậy tôi xuống xe, đến cửa hàng tiện lợi với cậu."
Giọng anh biếng nhác: "Tôi chưa từng ăn ở cửa hàng tiện lợi, cậu có gợi ý gì không?"
Anh chỉ đang nói nhăng nói cuội, khi còn học cấp ba, anh là người đầu tiên lao ra ngoài sau giờ học, đi thẳng đến sân bóng rổ và cửa hàng tiện lợi.
"Mà thôi, đi ăn đàng hoàng đi, mau lên xe, ở đây có thể bị chụp lại." Cố Như Trác thấy cậu không chịu động đậy, bỗng nở nụ cười với cậu: "Tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
Trước đây anh cũng thường như vậy, khi nhận thấy bản thân vừa tỏ vẻ quá hung dữ, anh mới nhớ ra mà cười một cái, như thể đang dỗ dành.
Trình Bất Ngộ lên xe, nét mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng ánh mắt vẫn hơi lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-tung-yeu-duong-voi-dinh-luu/3415922/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.