Chương trước
Chương sau
Tôn Mạnh cũng không rõ, Lâm An Lan rốt cuộc đã cho Trình Úc uống bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến Trình Úc say đắm cỡ này. Trước thì một lòng muốn cùng Lâm An Lan chung sân khấu. Giờ thì tiến hóa thành đối phương không diễn mình cũng không diễn. Đây là hành động theo cảm tính chắc luôn!
Tôn Mạnh biết làm sao giờ, chỉ chỉ đành khuyên Trình Úc: 【 Cảnh Hoán tuy rằng cũng là nam chính, thế nhưng Cố Thư Vũ mới là trung tâm phim, Cảnh Hoán cùng Tôn Hân Hân đều được Cố Thư Vũ kết nối lại, huống hồ Trương đạo cũng càng muốn cậu diễn Cố Thư Vũ, cho nên cậu vẫn nên thử kính Cố Thư Vũ đi nha. Nếu muốn cùng đóng phim có thể để Lâm An Lan đóng Cảnh Hoán đó 】
Làm sao có thể chứ? Trình Úc nghĩ, Lâm An Lan làm sao có thể diễn Cảnh Hoán đây, hắn cũng không phải Tưởng Húc, Lâm An Lan sao lại có thể là Cảnh Hoán.
Bản thân anh mới là Cố Thư Vũ.
Trình Úc: 【 cứ như vậy đi, tôi thương lượng với em ấy trước, qua vài ngày nữa sẽ cho anh kết quả. 】
Trình Úc nói xong, đem điện thoại di động bỏ lên bàn trà.
Hắn nhìn Lâm An Lan, không xác định được anh có muốn diễn Cố Thư Vũ hay không.
Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng diễn chung một phim. Chỉ cần nghe thấy tên hắn, Lâm An Lan sẽ tự động rút lui.
Hắn đã từng cho rằng, Lâm An Lan tiến vào giới giải trí, nếu như hắn không tiến vào, như vậy hắn và Lâm An Lan suốt đời cũng không hề có giao điểm
Nhưng sau đó hắn phát hiện, cho dù hắn có cùng Lâm An Lan tiến vào giới này, bọn họ cũng chẳng hề có giao điểm.
Bởi vì Lâm An Lan từ chối có điểm chung với hắn.
"Em thật là nhẫn tâm." Trình Úc nhỏ giọng nói, rồi lại không nhịn được ôm chặt anh."Nhưng anh không trách em đâu." Hắn hôn người nằm trong ngực mình, rồi ôm người đi vào giấc ngủ.
Lâm An Lan ngủ hơn bốn giờ, tỉnh lại trời đã tối rồi.
Trình Úc đem đồ ăn buổi trưa còn lại nấu thành một nồi lẩu nữa. Ăn xong hắn liên ôm chén bát đi rửa.
Lâm An Lan ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi chuyện gameshow với người đại diện.
Lâm An Lan: 【 có bao nhiều người quay gameshow này? 】
Trác Tư Á: 【 đã ký hợp đồng chỉ có Lý Vĩnh Tư, Trần Anh Kiệt, Quan Phi. 】
Lâm An Lan nhìn ba cái tên này, suy nghĩ một chút rồi nói: 【 đã biết, nếu có động thái thì nói ngay với tôi. 】
Trác Tư Á: 【 được. 】
Tối hôm sau, Lâm An Lan nhận được tin nhắn của Trác Tư Á: 【 Trình Úc hình như cũng đang bàn chuyện hợp tác. 】
Anh ta do dự chốc lát, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: 【 Cậu muốn cùng hắn ghi hình không? 】
Trác Tư Á hỏi xong, tâm trong lòng buồn bực ứ chịu được.
Lâm An Lan mất trí nhớ anh ta cũng biết. Nhưng hôm đó anh ta cũng gặp Trình Úc.
Trình Úc ngồi ở trước mặt anh ta, mặt mày thanh lãnh, ngữ khí bình tĩnh, hắn nói, "Lâm An Lan mất trí nhớ, chắc anh cũng biết."
"Tôi biết."
"Vậy hẳn là anh không biết chúng tôi đã yêu nhau trước đó một tuần, giờ tôi đến báo cho anh biết trước."
Trác Tư Á cảm thấy nực cười, "Trình Úc, anh biết mình nói gì không? Anh nghĩ tôi tin à?"
Trình Úc cười nhìn hắn, "Sao anh lại không tin? Đâu phải chuyện gì Lâm An Lan cũng phải nói cho anh? Trước em ấy không nói, giờ tôi nói lại. Anh chỉ việc tin thôi."
Trác Tư Á lắc lắc đầu, "Tôi không tin."
Anh ta dẫn dắt Lâm An Lan từ buổi đầu, anh ta quá hiểu Lâm An Lan.
Lâm An Lan không có hảo cảm với Trình Úc, đương nhiên, cũng không thể nói là ác cảm, anh chỉ đơn giản là không muốn dính líu tới Trình Úc. Cho nên anh từ chối tất cả hoạt động có mặt Trình Úc như game show, TV, thậm chí là lễ trao giải.
Trong hợp đồng của Lâm An Lan luôn ẩn giấu một điều kiện, không xuất hiện chung với Trình Úc.
Trác Tư Á từng nghĩ là anh rất ghét Trình Úc, anh ta từng hỏi Lâm An Lan, "Cậu với Trình Úc có bất đồng ở đâu à?"
Lâm An Lan cười nói, "Không có, chỉ là Tưởng Húc không thích hắn, cho nên tôi cũng sẽ tránh hắn."
Trác Tư Á chưa từng ngờ đến lý do này,chỉ có thể nói, "Cậu rất biết nghĩ cho Tưởng Húc nhỉ?"
"Là cậu ấy yêu cầu." Lâm An Lan bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy muốn thế, nên tôi sẽ tránh. Nếu không, tôi và Trình Úc là bạn học của nhau, cần gì khiến cho đôi bên xấu hổ thế."
"Hai người là bạn học?"
"Ừ. Là bạn học cấp ba, cũng là bạn đại học. Thời gian biết nhau cũng lâu. Cũng khá đáng tiếc."
Tuy nói đáng tiếc, nhưng trên mặt Lâm An Lan hoàn toàn không có chút tiếc hận nào. Trác Tư Á liền biết, thật ra Lâm An Lan cũng không quá coi trọng chuyện này.
Anh không để ý Trình Úc, vì vậy nói tiếc, nhưng tránh né thì vẫn tránh né, từ chối vẫn cứ từ chối. Không chút nể tình. Giống như chỉ là người lạ gặp nhiều lần chứ không hề giống bạn học lâu năm.
Lâm An Lan như thế không thể nảy sinh tình yêu với Trình Úc được.
"Trình Úc, coi như Lâm An Lan mất trí nhớ, nhưng tôi thì không. Vì vậy, tôi không tin."
Trình Úc nở nụ cười, chậm rãi từ túi lấy ra hộp thuốc lá, nhẹ nhàng châm một điếu.
Hắn kẹp thuốc lá, nhẹ nhàng phun một vòng khói. Biểu tình dần lạnh lẽo.
"Anh tin hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì cả?" Trình Úc lạnh lùng nói."Chúng tôi yêu đường còn cần anh cho phép à?"
Hắn nhìn Trác Tư Á, ngữ điệu vững vàng, "Ở ngoài, anh chỉ là người đại diện. Nhưng về nhà, anh còn là một người chồng, người cha, và là một người con. Anh có thể làm một người đại diện tốt. Nhưng làm một người con tốt, một người chồng tốt, mà đặc biệt là làm ba ba tốt. Thì nào có dễ vậy?"
Trác Tư Á trong nháy mắt thay đổi mặt, "Cậu uy hiếp tôi?"
Trình Úc bật cười một tiếng, dập tắt thuốc lá. Trong làn khói thuốc, anh mắt hắn dần trở nên nham hiểm, "Trên đời này chỉ có Lâm An Lan có thể ngăn trở tình yêu của tôi. Em ấy không thích tôi, tôi không còn gì để nói. Nhưng bất cứ ai, vì bất cứ lý do gì, dám cản trở tình cảm của tôi. Tôi sẽ xử lý toàn bộ."
"Trác Tư Á, là người thông minh, anh không nên đụng vào đồ vật quý giá nhất của tôi. Nếu không, anh đừng trách tôi đập vỡ thứ anh quý trọng."
"Anh lăn lộn trong vòng danh lợi lâu như vậy, anh cũng biết là ai nên chọc vào, ai thì không thể nhỉ."
Trác Tư Á im lặng.
Trình Úc nhìn không cam lòng trong mắt Trác Tư Á dần thành vẻ cam chịu bất đắc dĩ. Hắn thỏa mãn đứng lên, "Vậy tôi về đây. An An vẫn đang đợi tôi về đó."
"Đúng rồi, " hắn ôn nhu nhắc nhở, "Bánh chesse tiệm này rất ngon, tôi đặt cho anh một cái rồi. Anh đem về cho con gái đi, cô bé sẽ thích lắm đó."
Trác Tư Á nghe đến hai từ "con gái", hai tay lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm, "Tôi biết rồi, cảm ơn"
"Không có gì." Trình Úc nói xong, quay người rời đi.
Chỉ chừa Trác Tư Á nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn.
Bây giờ, Trình Úc muốn cùng Lâm An Lan tham gia game show, không biết Lâm An Lan có đồng ý hay không. Hy vọng Lâm An Lan vẫn từ chối như trước, vậy thì Trình Úc sẽ không có cách nào khác.
Nếu không, đến lúc anh khôi phục kí ức...
Trác Tư Á đang nghĩ ngợi, lập tức thấy Lâm An Lan hồi âm: 【 có thể nha. 】
Có thể? Lại còn nha?!
Ngọn lửa mong chờ của Trác Tư Á tắt cái phụt, nhưng anh ta không dám khuyên Lâm An Lan, chỉ đành châm chước nói: 【 được, tôi đã biết. 】
Hi vọng sau khi anh khôi phục kí ức sẽ không trách mình
Trác Tư Á thở dài, vào lúc này, anh ta luôn cảm thấy còn may là Lâm An Lan không thật sự chán ghét Trình Úc, chẳng qua là ngại Tưởng Húc mới không hợp tác thôi.
Nghĩ vậy thì vẫn còn có thể cứu vãn.
Chỉ là, Trác Tư Á rất thắc mắc, Tưởng Húc đi đâu rồi?
Gã có biết Lâm An Lan mất trí nhớ không? Có biết anh đang yêu đương với Trình Úc? Gã rốt cục có liên lạc với Lâm An Lan không?
Trác Tư Á cảm thấy rất kỳ quái, anh ta không khỏi nhớ đến lần cuối anh ta gặp Lâm An Lan trước khi mất trí nhớ.
Khi đó Lâm An Lan tâm trạng rất xấu, câu nói cuối cùng là: "Chương trình hôm sau tôi không tham gia. Phí bồi thường cứ đưa qua. Tôi đi trước."
Anh ta vô cùng kinh ngạc. Chương trình kia có Tưởng Húc cùng tham gia, fan only và fan CP của hai người mong thật lâu. Vậy mà Lâm An Lan nói bỏ ngang? Tưởng Húc có vấn đề gì ư?
Trác Tư Á vốn định chờ tâm tình của anh thoải mái hơn rồi hỏi thăm thử. Nào ngờ lần sau gặp lại, người đã thản nhiên thừa nhận mình mất trí nhớ.
Lâm An Lan nói rất thản nhiên, như thế việc mất trí nhớ chẳng ảnh hương gì tới anh. Chỉ thương Trác Tư Á, vốn chỉ là một chuyện khó hiểu, giờ lại thành bí ẩn thế kỉ.
Thôi, Trác Tư Á cất điện thoại di động, tình yêu của người khác, anh ta xen vô chi?
Nếu Tưởng Húc có tâm thì kiểu gì cũng sẽ phát hiện có chuyện lạ thường
Mà nếu như hắn vô tâm, vậy thì càng không trách mình.
Anh ta quay người, vào phòng ngủ với vợ mình.
Trình Úc tắm xong, liền thấy Lâm An Lan ngồi chơi điện thoại trên giường, hắn lấp tức ngồi xuống bên cạnh anh.
Lâm An Lan thấy hắn còn cầm khăn lau tóc, vì vậy quỳ trên giường, lâu tóc cho hắn. Thuận tiện nói, "Người đại diện đã nói với em là chúng ta tham gia chung game show đó."
Trình Úc đã biết trước kết quả, nhưng vẫn làm bộ ngạc nhiên, "Thật sự?"
"Ừm." Lâm An Lan gật đầu, "Cho nên em đang nghĩ một chuyện."
Anh dừng lau tóc, nghiêng đầu nhìn Trình Úc, "Vài hôm nữa chúng ta ghi hình cho game show, vậy ít ra cũng nên nói cho người đại diện một tiếng để họ chuẩn bị phòng quan hệ công chúng nhỉ? Nếu không có chuyện gì họ cũng không kịp trở tay."
Trình Úc không ngờ anh sẽ nói thế. Hưng phấn kéo người vào trong lòng, "Nếu em muốn, anh cầu còn không được."
Lâm An Lan bật cười, "Em muốn chứ. Chuyện này tuy không thể công khai cho fan nhưng ít ra cũng nên nói cho người đại diện chứ. Nếu không dễ có chuyện lắm."
"Vậy khi nào quay chương trình, chúng ta sẽ nói cho họ."
"Ừm."
Trình Úc vui vẻ cúi đầu hôn anh, cọ chóp mũi anh, "Cục cưng tốt quá."
Lâm An Lan để hắn hôn, tiếp tục giúp hắn lau tóc.
Trình Úc nhìn anh, cảm nhận tay anh lau trên tóc mình, chậm rãi hôn gò má anh.
Mãi đến lúc nụ hôn của Trình Úc trượt từ má xuống vùng cổ, Lâm An Lan mới ý thức được nguy hiểm, " Tóc còn chưa lau xong đây này"
"Không lau nữa" Trình Úc cởi nút áo ngủ Lâm An Lan, hôn lên cằm và xương quai xanh của anh, "Dù sao một chập cũng không ngủ được."
Hắn dùng lực ôm chặt Lâm An Lan, cẩn thận hôn anh, không bao lâu, áo ngủ rơi xuống giường, dưới anh đèn ấm áp, làn da trắng nõn của anh như ẩn như hiện dưới lớp chăn.
Lâm An Lan ôm lấy cổ Trình Úc, ngửa đầu mặc hắn hôn môi. Lông mi anh khẽ run, rướm nước mắt, khẽ kêu Trình Úc. Cắn nhẹ môi, thoát ra một tiếng rên rỉ. Anh vươn tay sờ mặt Trình Úc, bị hắn bắt lấy, rồi hắn hôn lên môi anh. Lâm An Lan nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen, khẽ nói, "Nhẹ chút."
"Được." Trình Úc ôn nhu đáp lại, thả chậm động tác của chính mình.
Lâm An Lan một tay cầm tay hắn, một tay ôm hắn, sau khi xong, anh nhẹ nhàng dụi vào ngực Trình Úc, nhẹ giọng nói "Anh hôn em đi."
Trình Úc không keo kiệt mà hôn anh thật lâu, ôm anh thật chắc, nâng tay xoa eo anh.
Hắn thấy Lâm An Lan trên mặt chưa tan vệt đỏ, từ tâm lý đến thân thể còn chưa thỏa mãn. Muốn thêm một lần, lại thêm một lần nữa. Thậm chí là vô số lần.
Nhưng mà Lâm An Lan đã buồn ngủ. Trình Úc không muốn tiếp tục giày vò anh, đành kìm nén con thú hoang trong lòng mình. Để mình từ từ bình tĩnh lại.
"Muốn đi tắm không?" Trình Úc hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.