Chương trước
Chương sau
Trình Úc chỉ vào tên của Tưởng Húc vẫn còn nằm trong danh sách đen, "Anh đã bảo là gã này không thích anh, nên hồi mới yêu anh cứ sợ hắn không bằng lòng rồi tiếp tục chia rẽ chúng ta."
"Lúc đó em bảo, không có chuyện đó đâu, nếu hắn vẫn còn khăng khăng cố chấp em sẽ không thèm quan tâm hắn ta."
Trình Úc nhìn thẳng vào mắt Lâm An Lan, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, "Em bảo, nếu anh là bạn trai của em, thì bạn của em ít nhất cũng nên tôn trọng anh, tôn trọng tình cảm của chúng ta. Nếu điều đó mà cũng không làm được thì em không cần người bạn như thế nữa."
Trình Úc lắc lắc điện thoại di động trong tay, "Em làm vậy thật rồi."
Hắn kề sát Lâm An Lan, đem chuyện không thể xảy ra vẽ lại thành câu chueyenj tràn đầy tình nghĩa, "Anh nghĩ rằng hai người đã là bạn thân nhiều năm, em sẽ nghiêng về phía Tưởng Húc, nhưng không ngờ rằng cuối cùng em lại hướng về phía anh."
Lâm An Lan nhìn tình ý chân thành trong mắt hắn, nghe hắn kể đầu đuôi câu chuyện, nâng mặt của hắn lên, "Nghĩ gì thế, anh là bạn trai em, đương nhiên em phải hướng về anh rồi. Lại nói, nhiều năm như vậy mà hắn ta còn ghim anh, này thì thật là không phải."
Trình Úc cảm thấy cả người mình đều sắp bay lên. Sinh thời, hắn lại có thể nghe những lời như thế của Lâm An Lan, những lời nói hướng về hắn mà không phải Tưởng Húc.
Coi như đây là Lâm An Lan giả vờ, là Tưởng Húc cố ý bày mưu làm cho hắn tin tưởng Lâm An Lan, hắn cũng nhận.
Có thể được Lâm An Lan thiên vị một lần, không cần để ý Tưởng Húc muốn Lâm An Lan lấy gì từ hắn, hắn cũng có thể giao hết ra.
Trình Úc ôm lấy Lâm An Lan, khó có thể kiềm chế hôn gò má của anh.
"Em thật tốt, " hắn nói, "An An của anh là người vợ tốt nhất toàn thế giới!"
Lâm An Lan bật cười, lần này liền biến thành An An, là một cái xưng hô thân mật nhất thời gọi ra.
Trình Úc ôm Lâm An Lan một chút, liền trả điện thoại di động cho anh, để anh xem tin tức, hắn thì đi thu thập quần áo giúp Lâm An Lan.
Nhưng mà Lâm An Lan không quen người khác giúp mình sắp xếp, liền bỏ điện thoại di động xuống, cùng Trình Úc xếp đồ.
Lâm An Lan cứ như vậy mà ở trong nhà Trình Úc. Trình Úc đối với anh chỉ có một yêu cầu, "Không cần thả Tưởng Húc ra không danh sách đen. Hắn ta mà biết em mất trí nhớ thì sẽ chia rẽ chúng ta cho coi. Anh lại chẳng rành hắn ta."
Lâm An Lan không có dị nghị gì với điều này, hiện tại ký ức anh bị hao tổn, quá nhiều chuyện không biết, người khác muốn lừa anh cũng quá dễ dàng.
Cho nên anh chỉ tin Trình Úc, hắn là sự tồn tại được khẳng định duy nhất trong trí nhớ của anh.
Bên trong mớ kí ức hỗn độn, chỉ có Trình Úc cùng thân phận hắn như một tia sáng rõ ràng.
Cho nên chỉ có Trình Úc là có thể tin cậy.
Lâm An Lan nghĩ tới đây, có chút ỷ lại mà ôm lấy Trình Úc, thật may mắn anh có thể tìn được bạn trai tốt như Trình Úc. Anh nghĩ, nếu không có hắn, một mình anh tự mình tìm tòi lại thế giới này có bao nhiêu khó khăn? Làm sao có thể dễ dàng thế này.
Lâm An Lan ngẩng đầu lên hôn cằm Trình Úc một chút, Trình Úc giống như hơi kinh ngạc
Lâm An Lan không hiểu hắn kinh ngạc cái gì, nhưng rất nhanh ý thức lại rằng anh chỉ mới quen lại với Trình Úc đúng một ngày, thế mà anh lại chủ động hôn đối phương!
Nhất định là vì anh đã quen với cái tên bạn trai động tý là ôm ôm hôn hôn này, nên bị lây bệnh rồi!
Nhưng mà, Lâm An Lan nghĩ lại, vậy thì đại khái vừa vặn chứng minh bọn họ là người yêu đi.
Cho nên dù cho anh mất đi ký ức, cũng không lạ lẫm với đối phương, càng không khắc chế được thân mật giữa hai người.
Anh ngượng ngùng buông lỏng tay, "Em đi xem tủ lạnh có gì ăn không, em hơi đói."
Trình Úc vội vã đè vai anh xuống, không cho đi, "Lại hôn một chút."
Đây là lần thứ nhất Lâm An Lan chủ động hôn hắn, hắn được thương mà sợ, liền không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Lâm An Lan lại là người ngại ngùng nha, "Em đói."
"Anh nấu cơm, em lại hôn anh chút thôi."
Lâm An Lan trừng mắt nhìn, muốn hắn buông tha mình.
Trình Úc thấy vậy, cũng không làm khó anh, "Vậy anh hôn em một chút."
Hắn nói xong, cúi đầu hôn giữa trán anh một cái.
Trình Úc tựa như không nỡ rời đi, mới hôn một cái, xong lại hôn thêm một cái, hỏi anh, "Em muốn ăn gì?"
(clm gì cũng được =))))
"Ớt xanh xào thịt." Lâm An Lan nói.
"Được." Trình Úc ômanh cùng tới chỗ tủ lạnh.
*
Lâm An Lan thấy hắn xuất thần, quơ quơ tay trước mặt hắn, "Nhìn gì vậy, ngẩn ngơ luôn rồi."
Trình Úc từ trong kí ức bước ra, thấy Lâm An Lan trước mặt, "Nhìn em á, vợ anh đẹp quá trời."
Lâm An Lan giúp hắn gắp một đũa thịt bò, "Nhanh ăn cơm đi."
Trình Úc gật đầu, chậm rãi bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, Lâm An Lan lau bàn, Trình Úc thì lại dọn bếp, tiện xử lý nốt đồ ăn không hết.
Hắn thấy tủ lạnh có mấy cái táo, lấy ra, xuống bếp rửa.
Lúc gọt táo, Trình Úc nghe thấy điện thoại Lâm An Lan đổ chuông, anh n hanh chóng nghe máy, "Chuyện gì thế?"
"Game show nào?"
"Khi nào quay?"
"Vậy cũng được, anh xem, gần đây tôi không vướng kịch bản, quay một cái game show cũng được."
Động tác gọt táo của Trình Úc hơi ngừng lại, hắn nhìn trái táo trong tay, suy nghĩ một chút rồi mới hạ dao cắt táo, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp.
Hắn sắp táo ra đĩa rồi bưng ra ngoài.
Lâm An Lan đã nói chuyện điện thoại xong, thấy hắn bưng táo ra, cầm lấy một miếng đút hắn trước.
Trình Úc ăn táo trong miệng, hỏi anh, "Em đi quay game show hả?"
Lâm An Lan gật đầu, "Một game show ngoài trời đơn giản, du lịch, leo núi, chơi trò chơi, em báo danh rồi, vừa vặn lúc này không có kịch bản, đi cũng không làm lỡ thời gian."
"Như vậy hả, nói không chừng lúc quay chúng ta cũng gặp mặt á." Trình Úc làm bộ vô ý nói.
Lâm An Lan kinh ngạc, "Anh cũng phải quay game show hả?"
"Có một lời mời, hồi sáng lúc em chưa dậy người đại diện gửi qua, anh vẫn còn do dự."
"Là cái game show Balo Hành Trình Của Thiếu Niên hả?"
"Không biết nữa, người đại diện còn do dự, anh cũng không hỏi nhiều."
Trình Úc cầm đút Lâm An Lan, thử dò xét nói, "Nếu thật là game show này thì em có quay cùng anh không?"
Lâm An Lan cắn một miếng, gật đầu nói, "Được nha."
Anh nhìn Trình Úc, "Cơ mà anh không được thân mật với em như khi ở nhà. Không thể để nhân dân cả nước biết chúng ta yêu nhau bây giờ, anh hiểu không?"
Trình Úc không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, lại đút thêm táo cho Lâm An Lan, vui vẻ nói, "Yên tâm đi, chúng mình càng trắng trợn, bọn họ lại càng cho rằng chúng mình bán hủ, tạo CP."
"Vậy cũng không thể quá trắng trợn."
Trình Úc gật đầu, "Dạ được, anh nghe lời vợ."
"Lên chương trình không cho gọi như vậy." Lâm An Lan nói xong, lại bổ sung, "Cũng không được gọi bảo bảo bảo bối gì hết."
"Cho nên chỉ có thể gọi An An nha."
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc thở dài, "Anh đúng là quá thảm."
Lâm An Lan cười đem táo nhét vào miệng hắn, "Ăn táo đi."
Trình Úc ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên dùng sức ôm Lâm An Lan vào lòng, "Ăn táo làm gì? Ăn em còn được."
Hắn nói xong, cúi đầu hôn Lâm An Lan.
Lâm An Lan trong miệng tràn đầy mùi táo thơm ngát, Trình Úc hôn hồi lâu, mãi đến khi có cảm giác mình đem mùi trái cây trong miệng Lâm An Lan đều bị mình mang đi, lúc này mới lưu luyến không rời dừng lại, lại giống như bồi thường mà đút anh thêm một miếng táo nữa.
Lâm An Lan dựa vào hắn, chậm rãi ăn táo.
Ăn đến miếng cuối, anh đùa dai cắn lên ngón trỏ Trình Úc.
Trình Úc cũng không tính toán với anh, vẫn giữ tư thế đó, dùng ngón trỏ vuốt ve môi anh, đến đi đôi môi đỏ bừng lên, dụ người cắn vô cùng.
Lâm An Lan nắm chặt cô tay Trình Úc, cắn cắn ngón cái hắn trả thù.
Không đau, như con mèo nhỏ làm nũng.
Trình Úc cho phép anh cắn, yêu thương hôn một lên đỉnh đầu anh.
Lâm An Lan cùng hắn náo loạn một lát liền buồn ngủ, vùi ở trong lồng ngực của Trình Úc mà ngủ.
Trình Úc muốn ôm anh trở về phòng, rồi lại sợ đánh thức anh, đành phải nằm trên ghế sa lông ôm anh.
Hắn một tay ôm Lâm An Lan, một tay nhắn tin với người đại diện.
Trình Úc: 【 Liên lạc với chương trình Balo Hành Trình Của Thiếu Niên một chút, tôi muốn gia nhập】
Trình Úc: 【 thù lao không cần để ý, chú ý danh sách khách mời một chút, có Lâm An Lan thì đi, không có thì từ chối. 】
Trình Úc: 【 có chuyện gì thì nhắn tin lại, không cần gọi điện, Lâm An Lan đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh đau đầu nhìn mấy dòng chữ, chỉ cảm thấy vị tổ tông này là vị diễn viên không chú trọng thiên phú của mình nhất mà hắn từng gặp.
Tôn Mạnh: 【 Đã xem kịch bản bên Trương đạo chưa?】
Tôn Mạnh: 【Không quay điện ảnh mà làm game show?? Muốn fan của cậu đánh chết tôi hay gì?】
Tôn Mạnh: 【 Tôi liên hệ tổ chương trình bên Balo Hành Trình Của Thiếu Niên cho cậu, nhưng cậu nhất định phải đọc kịch bản trong hòm thư. Yêu cầu này không quá đáng ha? 】
Trình Úc cảm thấy đồng chí người đại diện này quá kiên cường.
Trình Úc: 【 biết rồi. 】
Tôn Mạnh: 【 cậu thề đi, cậu nhấy định phải xem. 】
Trình Úc: 【... sẽ xem, nhanh đi liên hệ tổ chương trình đi. 】
Tôn Mạnh lúc này mới bỏ qua, đi tìm hiểu thành viên chủ chốt trong game show này..
Trình Úc thấy Lâm An Lan còn đang ngủ, mở luôn hòm thư bằng điện thoại, xem kịch bản Tôn Mạnh gửi.
Tên phim là [ Đông Đảo ], lấy chủ đề chúng sinh, chúng sinh ai cũng bình thường, nhưng không ai tầm thường.
Trong phim có ba vai chính, hai nam một nữ. Không phải là câu chuyện tay ba cẩu huyết hai nam tranh một nữ, mà là một câu chuyện xen kẽ sự trưởng thành của ba người.
Trong này, nhân vật mấu chốt là nam chính số một—— Cố Thư Vũ.
Cố Thư Vũ học hành giỏi giang, gia đình giàu có.
Cha mẹ cậu ấy đều là chủ công ty, nhà rất giàu có, nhưng là loại phụ huynh vì bận rộn mà không thể bên cạnh con cái.
Cố Thư Vũ có thể hiểu ba mẹ làm thế vì mong muốn có cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ấy vẫn hy vọng bố mẹ có thể ở bên cạnh mình nhiều hơn.
Một lần bất ngờ, học sinh cấp ba Cố Thư Vũ gặp một toán lưu manh chặn cướp, được Cảnh Hoán cứu.
Cảnh Hoán rất nghèo, sớm đã bỏ học bắt đầu làm việc, Cố Thư Vũ muốn giúp hắn, nhưng Cảnh Hoán đã có tiền lương của mình, cho nên không chấp nhận sự giúp đỡ của cậu.
Một lần nọ, mẹ của Cảnh Hoán bị bệnh, Cảnh Hoán hoang mang hoảng loạn tìm đến Cố Thư Vũ vay tiền.
Cố Thư Vũ đem tiền cho hắn mượn, hai người từ đó thân thiết hơn.
Thẳng đến khi vào đại học, Cố Thư Vũ gặp Tôn Hân Hân - một cô gái rộng rãi hoạt bát.
Hai người yêu thích lẫn nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp, hai người bất đồng quan điểm, đành phải chia tay.
Năm năm sau, Cố Thư Vũ kết hôn, Cảnh Hoán cùng Tôn Hân Hân đều tham gia lễ cưới của cậu ấy.
Bọn họ nâng chén chúc mừng, sau khi lễ cưới kết thúc, mỗi người đi một ngả.
Đứng ở đường đời, ba người đi ba phương hướng khác nhau, đi vào đoàn người, hòa vào trong chúng sinh đông đảo.
Nhưng Cố Thư Vũ không biết, Cảnh Hoán yêu cậu. Thời niên thiếu cằn cỗi của cậu ta được Cố Thư Vũ không ngừng tiến lên thắp sáng hy vọng.
Cậu ta quá yêu Cố Thư Vũ, cũng vì thế, suốt đời này, cậu ta chẳng thể nào bày tỏ tấm chân tình này.
Cố Thư Vũ chỉ coi cậu ta là bạn tốt, cậu ta liên trở thành một người bạn tốt hoàn mỹ, lần lượt nhìn Cố Thư Vũ yêu đương, dành cho cậu ấy sự chúc phúc chân thành nhất.
Cậu ta hy vọng Cố Thư Vũ ngày càng tốt hơn, giống như hy vọng chính mình có thể vươn lên.
Thế nhưng, Cảnh Hoán không biết, Tôn Hân Hân cũng đã từng đau lòng vì cậu ta.
Cô từng muốn giúp Cảnh Hoán, muốn để Cảnh Hoán cảm nhận được ấm áp từ mình.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, Cảnh Hoán không cần ấm áp. Nội tâm cậu ta chỉ mở rộng với Cố Thư Vũ, cậu ta chỉ cần Cố Thư Vũ cứu vớt.
Cho nên cô luôn để ra một phần thời gian và không gian riêng cho hai người bọn họ. Cô cũng muốn Cảnh Hoán vui vẻ, cô càng mong tình bạn của họ lâu dài.
Như vậy có chuyện gì mà Tôn Hân Hân không biết không?
Đương nhiên có, cô không biết rằng món tiền đầu tư đầu tiên của mình sau khi tốt nghiệp là do Cố Thư Vũ tài trợ.
Khi đó không có ai xem trọng cô, nhưng cô không từ bỏ, mỗi ngày mỗi ngày cô đều kiên trì tìm kiếm công ty có ý muốn hợp tác, mỗi ngày đều tự nói với mình kiên trì thêm một chút nữa.
Cố Thư Vũ biết giấc mộng của cô, cậu ấy hi vọng cô có thể vĩnh viễn kiên cường mà tự tin, cho nên cậu ấy kính nhờ bạn học cũ của mình dùng danh nghĩ cá nhân đầu tư cho Tôn Hân Hân.
Sau đó, cậu ấy nhìn cô gái mình từng yêu cười đến vô cùng sáng lạn, mạnh mẽ và tự tin mà trưởng thành.
Bọn họ đều rất bình thường, nhưng đối với những người quan trọng, bọn họ vô cùng đặc biệt.
Bọn họ đi vào đoàn người, thành thành viên của đoàn người đông đảo đó.
Như vậy đại khái là cái gọi là nhân sinh.
Trình Úc yên tĩnh xem xong trong cốt truyện, liền xem xét các nhân vật trong đó.
Hắn xem rất tỉ mỉ, sau đó, nhắn tin cho Tôn Mạnh: 【 Trương đạo muốn tôi thử kính vai nào? 】
Tôn Mạnh thấy hắn thật sự nhìn, vội vã trả lời: 【 đương nhiên là Cố Thư Vũ, ông ấy cảm thấy khí chất của cậu rất tốt, rất thích hợp đóng Cố Thư Vũ. 】
Trình Úc cũng đoán là vậy, nhưng mà hắn không muốn diễn Cố Thư Vũ, hắn nhìn Lâm An Lan ngủ bình yên trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh, khẽ khàng cuối xuống hôn một cái.
Trình Úc nhìn đến si ngốc, trong mắt tràn nhập quyến luyến.
Hắn cầm điện thoại di động lên trả lời Tôn Mạnh: 【 tôi sẽ thử vai, nhưng tôi thử Cảnh Hoán 】
Trình Úc: 【 nếu như Lâm An Lan muốn diễn Cố Thư Vũ, tôi diễn Cảnh Hoán, nếu như em ấy không muốn, vậy tôi cũng sẽ không diễn. 】
Tôn Mạnh:...
Tôn Mạnh: 【 tôi có thể nói chuyện điện thoại với cậu không? 】
Trình Úc: 【 không thể, em ấy đang ngủ. 】
Tôn Mạnh:...
______________________________
Cố Thư Vũ- cậu ấy
Cảnh Hoán- cậu ta
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.