Trải qua chừng hơn 2 phút, Tần Xuyên thả lỏng chân, Trương Đại Bưu như được đại xá, thở hổn hà hổn hển.
Thiếu chút nữa là Trương Đại Bưu cho rằng mình đã chết. Cho tới giờ gã chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác vô lực khi chậm rãi tiếp cận tử thần khiến gã hít thở không thông.
Gã kính sợ nhìn người trẻ tuổi trước mặt, vẻ mặt Tần Xuyên vẫn thản nhiên như trước.
- Tần tiên sinh… Ngài là võ giả có phải không?
Trương Đại Bưu e dè, cẩn thận hỏi.
Người lăn lộn trên đường, bình thường đều nghe nói hoặc hiểu được, người luyện võ chính thức được gọi là võ giả.
Không phải những người khoa chân múa tay, lừa gạt trên TV, mà là công phu giết người kéo dài từ thời cổ đại tới nay.
Cho dù một võ giả sơ cấp cũng có thể một đấu mười tên đại hán cường tráng am hiểu kỹ xảo chiến đấu, đứng vững gót chân trong quân đội, ở trong bang hội cũng được người tôn trọng.
Chỉ có điều người bình thường rất ít có cơ hội nhìn thấy võ giả triển lộ thực lực, Trương Đại Bưu cũng chưa từng thấy võ giả ra tay, cho nên thấy hiếu kỳ.
Võ giả? Tần Xuyên muốn cười phá lên, như vậy quá xem thường hắn rồi. Chỉ có điều hắn cũng không muốn giải thích nhiều với một người ngoài.
- Nếu như lần sau còn tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ không cho ba phút nữa đâu.
Sắc mặt Tần Xuyên nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Trương Đại Bưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282109/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.