Từ trên xe có một thanh niên cường tráng, mặt đen đi xuống, còn có một thanh niên mặt nhọn, miệng cười toe toét, bên trong thiếu hai chiếc răng cửa.
Chính là hai anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ, dẫn người tới tìm lại mặt mũi.
Tần Xuyên dừng xe đạp lại, nhếch miệng, đám người này thật không biết chọn thời điểm, hắn không muốn chậm trễ thời gian ăn điểm tâm.
- Anh! Chính là tiểu tử này! Hôm qua nó đánh em còn cướp đi ba vạn tệ!
Triệu Vĩ nói chuyện khiến miệng mở ra, lộ ra hàm răng thiếu thốn, nhưng vẻ mặt đầy hưng phấn.
- Tiểu tử, giao tiền ra đây, tao sẽ tha mạng chó cho mày.
Tối qua gã đã tra xét tư liệu về Tần Xuyên, kỳ thực đã thăm dò rõ ràng tiểu tử này không có bối cảnh, cho nên sáng sớm nay thừa dịp ít người đã chạy tới đây.
Tần Xuyên giang tay ra:
- Tiền không ở chỗ tôi, đương nhiên dù ở chỗ tôi thì tôi cũng không đưa ra.
- Mày…mày giỏi lắm…
Triệu Hằng trừng lớn mắt:
- Mày biết bọn tao là ai không?
- Các người là quỷ hay người đều không sao cả, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Tôi rất bận rộn, còn bận đi uống trà ăn điểm tâm nữa.
Tần Xuyên phất phất đầu ngón tay, ý bảo bọn chúng rời xe đi.
Còn dám mắng bọn chúng là chó? Còn uống trà ăn điểm tâm?!
Anh em Triệu Thị hoài nghi não Tần Xuyên là phẳng, chẳng lẽ không nhìn ra bọn họ lăn lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282108/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.