- Chuyện này… Bác sĩ Tần, sao có thể là trúng độc được? Chúng ta tiến hành xét nghiệm máu không ít lần, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa loại độc tố nào có thể khiến cơ bắp héo rút?
Chu Thanh Sơn không quá tin tưởng.
Chu Vân Phong cũng rất hoài nghi, nhưng dù sao cũng là sư thúc tổ chẩn bệnh, không dám quá trực tiếp:
- Tần tiên sinh, có thể nói rõ ra không?
- Đừng vội, trước tiên để tôi hỏi Chu tiểu thư hai vấn đề.
Chu Phương Tinh nháy mắt vài cái:
- Bác sĩ Tần cứ hỏi.
- Tôi nghe nói Chu tiểu thư là giáo sư hệ khảo cổ, đúng không?
- Đúng vậy, nhưng chuyện này có liên quan tới bệnh tình của tôi sao?
Chu Phương Tinh buồn bực.
- Vào năm Chu tiểu thư nhiễm bệnh, hoặc một năm trước đó có phải đã bị tổn thương, đặc biệt là khi đang công tác, cho dù miệng vết thương rất nhỏ.
Tần Xuyên hỏi.
Chu Phương Tinh cẩn thận nhớ lại một chút:
- Bị thương? Hình như không có… Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!
Năm đó chúng tôi phát hiện một mộ cổ thời kỳ Đông Hán, khi đó tôi còn là một nghiên cứu sinh, một số thầy trò trong khoa cùng nhau tới chỉnh lý và kiểm tra văn vật, bắp chân phái của tôi vô tình bị thương, miệng vết thương rất nhỏ, như vậy có tính không?
Tần Xuyên cười nói:
- Chính là nó, có lẽ lần bị thương này đã khiến Chu tiểu thư trúng độc.
- Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282052/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.