Mấy người Tôn Hoa căn bản chưa từng nghĩ tới Lục Tích Nhan trước nay vô cùng dịu dàng cũng có lúc hung hăng như vậy.
Bọn chúng lập tức né tránh, nhưng vẫn bị không ít nước cà hắt vào.
Tôn Hoa nhìn vết bẩn trên chiếc áo Versace của mình, khuôn mặt có chút vặn vẹo mà nghiến răng nghiến lợi.
- Con mẹ nó… Con điếm thối, dám dội ông đây?
Chiếc đĩa trong tay Lục Tích Nhan rơi xuống đất, vỡ tan, trên mặt cô có chút thất thố.
Cô biết bản thân mình đã gây họa, bởi vì cô căn bản không thể trêu vào gia tộc của Tôn Hoa. Chỉ là mấy ngày nay cô bị người chỉ trích và xem thường, bị dày vò.
Những áp lực tâm lý này khiến cô sau khi chịu kích thích đã bộc phát ra.
- Tôi…
Hốc mắt Lục Tích Nhan đỏ bừng, muốn khóc, không biết phải làm như nào mới tốt.
Tôn Hoa cười lạnh:
- Sao hả, hối hận rồi sao? Sợ hãi? Cô dám cầm đồ ăn hất tôi, có tin hiện giờ tôi bảo cha liên hệ với hiệu trưởng? Không cần bao lâu, phó giáo sư cô có thể cút xéo khỏi đại học Đông Hoa?
Thân thể mềm mại của Lục Tích Nhan giật mạnh một cái, khuôn mặt trắng bệch, cô biết rõ những lời Tôn Hoa nói không phải là giả dối.
Chuyện này dù sao cũng do Lục Tích Nhan ra tay trước, cho dù là Tôn Hoa gây chuyện nhưng không hề có chứng cứ.
Lại thêm thanh danh của cô ở đại học Đông Hoa đã vô cùng thối, e chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281783/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.