Tần Xuyên sửng sốt một chút, lập tức suy nghĩ cẩn thận. Cô gái này nhiều năm qua đã sống trong hoàn cảnh phức tạp, cho rằng ai cũng có ý niệm xấu xa, có tà niệm với mình, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Hắn không biết nên cảm thấy thổn thức hay là thấy đau lòng, đột nhiên cảm thấy Lục Tích Nhan thật đáng thương.
Suy nghĩ một chút, Tần Xuyên lộ ra vẻ thương cảm mà thâm trầm:
- Lục tiểu thư… Không ngờ cô lại coi tôi như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.
Lục Tích Nhan khẽ giật mình, có chút lo lắng.
- Chẳng lẽ trong mắt cô, thiện ý thật lòng của một người đều không có giá trị như vậy sao? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trên đời đều phải dùng vật chất để cân nhắc?
Nếu như trước khi tôi cứu cô còn phải cân nhắc sẽ đạt được thứ gì trên người cô, vậy có thể tôi không cứu kịp rồi.
Tần Xuyên thở dài lắc đầu.
Lục Tích Nhan tỏ vẻ tự trách:
- Tôi… tôi không có ý đó. Cậu đừng như vậy, tôi đã trách oan cậu rồi.
Tần Xuyên thấy đối phương biểu lộ sốt ruột, trong lòng thầm vui, nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Hắn quay người lại, lưu lại một bóng lưu đìu hiu, đi vài bước:
- Cô có gì sai đâu, là do tôi khiến cô sợ. Nhưng vừa rồi tôi không khống chế được muốn thay cô ra mặt dạy dỗ bọn chúng, bọn chúng sao có thể khi dễ cô như vậy được…
Lục Tích Nhan ngơ ngác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281780/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.