Chương trước
Chương sau
Tần Xuyên vốn tưởng rằng vợ sẽ nhìn mình với đôi mắt lấp lánh sự sùng bái, ai dè Liễu Hàn Yên lại nhìn hắn như nhìn kẻ thù, đôi mắt sáng quắc nhìn như đóng đinh vào hắn, khiến hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Tần Xuyên cười ngượng nghịu:

- Cái này… kiếm ý của kiếm khách cũng phân thành năm bảy loại, kiếm ý mà em nhìn thấy đều thuộc cảnh giới thấp, hoặc là kiếm khách chưa thực sự lãnh hội được kiếm ý, cho nên có chút hiểu nhầm…

- Cảnh giới của kiếm ý? – Liễu Hàn Yên hỏi dồn – Chẳng lẽ không phải cứ có kiếm ý là kiếm khách à?

- Không đơn giản như thế, nếu đơn giản như thế thì kiếm khách đã đầy cả ra đấy rồi.

Tần Xuyên khoát tay cười nói:

- Bà xã ngoan, chúng ta đừng nói chuyện này vội được không? Chúng ta tìm cách đi ra trước được không? Bên ngoài còn có súng bắn tỉa, bất cứ lúc nào cũng có thể kích nổ nhà kho này đấy.

Liễu Hàn Yên rất muốn hỏi thêm nhưng vì sự an toàn của mọi người nên nén lại.

- Sau này hỏi anh sau.

- Được được, về nhà rồi vợ chồng mình từ từ nghiên cứu trên giường cũng được – Tần Xuyên cười hi hi.

Liễu Tiên Tiên lườm ông anh rể không biết xấu hổ của mình:

- Mọi người sắp thành món nướng rồi anh con cười vui vẻ thế…

- Đừng sợ, chỉ là nổ thôi ấy mà, có anh ở đây mọi người sẽ không sao hết – Tần Xuyên vỗ vỗ ngực nói.

- Anh… Tần tiên sinh, ban nãy không phải ngài vừa nói không thể trốn ra ngoài sao? – Y Phi lần đầu tiên dùng chữ “ngài” để gọi Tần Xuyên.

Cô gái Nhật Bản tôn sùng người mạnh, Tần Xuyên chỉ dùng một chiêu đã hạ sát cả cha và anh trai của cô, khiến tâm hồn cô chấn động không nói thành lời, chỉ nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.

Nhưng cô không ghét Tần Xuyên, dù sao bọn Iga Kumitsu cũng là gieo gió gặt bão, đã tạo nên quá nhiều tội nghiệt.

Lúc này trong lòng Y Phi Tần Xuyên đã trở thành người hoàn toàn xứng đáng với Liễu Hàn Yên.

Nghe cách gọi của Y Phi Tần Xuyên nổi cả da gà, không quen được cách nói lịch sự của cô gái này!

- Khụ khụ… - Tần Xuyên làm bộ cao siêu nói – Không có cách chạy đi, nhưng… có cách không chạy!

Mọi người cùng đơ mặt nhìn nhau, không hiểu ý hắn là gì.

- Không trốn?



Mấy phút trước, cách nhà kho ba trăm mét, Tống Ngọc và Cơ Vô Song đã nấp vào trong xe bọc thép.

Mới nãy họ nhìn thấy một người đàn ông chạy ra, đnag định đến hỏi xem bên trong đã xảy ra chuyện gì thì người đó đã bị bắn chết!

Tống Ngọc sợ hết hồn vội trốn vào trong xe bọc thép, ra lệnh cho quân đội nhanh chóng tìm hiểu tình hình quanh đó.

Qua máy quét radar phát hiện bốn phía quanh nhà kho có hơn mười chỗ chôn thuốc nổ!

Nói đơn giản, số thuốc nổ này thừa sức biến nhà kho thành cát vụn!



- Cơ tướng quân, may mà chúng ta không tùy tiện phái người vào, không thì vào bao nhiêu chết bấy nhiêu!

Đám người này đáng sợ thật, cắt đứt liên lạc giữa chúng ta và người trong nhà kho, còn tính toán chôn thuốc nổ từ trước rồi! – Tống Ngọc lau mồ hôi túa ra trên trán.

Tuy Cơ Vô Song có Tiên Thiên cương khí hộ thể nhưng cũng vẫn nấp vào tỏng xe bọc thép để phòng bất trắc.

- Tin tốt duy nhất là chúng đã cắt đứt tín hiệu đồng nghĩa với việc trong đó chắc chắn không có bom điều khiển từ xa, chỉ cần tìm ra tay súng bắn tỉa thì chúng không thể kích nổ được nữa.

Cơ Vô Song nheo mắt gật đầu nói:

- Gần đây có thôn làng, chắc chắn có tháp nước, nhà cao tầng, đủ cho súng bắn tỉa mai phục.

Dựa theo tầm bắn thì chúng ta phải điều tra ít nhất trong phạm vi 1,5 km đến 2 km mới có cơ hội tìm ra tay súng bắn tỉa đó.

- Điều tra? Quá mạo hiểm! Phạm vi lớn như thế cần rất nhiều thời gian mới điều tra được, sai người đi sẽ lãng phí thời gian, lại còn làm kinh động đến người dân nữa!

Nhỡ may lúc đó đám súng bắn tỉa nổi cơn sát máu tàn sát dân thường thì coi như xong đời, chúng ta toi cả! – Tống Ngọc mồ hôi mướt mải, mắt đỏ vằn.

Cơ Vô Song cười cười:

- Nhưng nếu chúng ta không có bất kỳ biện pháp chi viện nào cũng không được, trong nhà kho Liễu tướng quân, Tần thiếu gia đều là người có thân phận cả.

- Thế… thế làm thế nào bây giờ? – Tống Ngọc cuống lên lo lắng.

Cơ Vô Song nghĩ một lúc rồi nói:

- Chi bằng… chúng ta báo cáo lên cấp trên xin chỉ thị từ Bộ An ninh, chờ đến khi cấp trên hạ lệnh rồi hành động, nói rõ sự tình trước, chúng ta cũng tận lực rồi.

Tống Ngọc sững người, nghĩ rồi không khỏi cười thầm.

Cơ Vô Song tốt thật! Công tử Vô Song, thật là âm độc vô song!

Xin chỉ thị từ Bộ An ninh? Xin xong chỉ thị cũng mất nửa tiếng, đến lúc đó chưa biết nhà kho đã nổ hay chưa, người trong đó cũng chết quá nửa rồi.

Nói thế nào trong đó cũng có Iga Kumitsu, Liễu Hàn Yên có giỏi đến đâu cũng chết trước, Liễu Hàn Yên chết rồi những người khác khó mà toàn mạng.

Hơn nữa nhóm Iga Kumitsu mọc cánh cũng khó thoát, không bị nổ chết cũng bị quân đội vây bắt.

Nói trắng ra, kế hoạch “đơn giản” của Cơ Vô Song đảm bảo bọn hắn có thể vô can, có khi còn giành được công lao hạng nhất không chừng!

Nhưng Tống Ngọc không nói thật, giả bộ rất tán thành nói:

- Cơ tướng quân nói rất phải, tôi sẽ báo cáo lên trên ngay bây giờ!

Mấy phút sau, Tống Ngọc đã báo cáo hết tình hình hiện trường, Bộ An ninh bắt đầu liên lạc với các vị thủ trưởng quan trọng xin biện pháp xử lý khẩn cấp.

Cặp người nhà họ Liễu họ Tần có liên quan đến lãnh đạo cấp cao, hơn nữa Liễu Hàn Yên là hạt nhân quan trọng của quân đội, không thể dễ dàng để cô chết được.

Mấu chốt là, bọn Iga Kumitsu bước vào Trung Quốc, lại liên quan đến giao dịch súng ống đạn dược, nếu để chúng chạy mất sẽ thành trò cười to cho thiên hạ, làm mất mặt Trung Quốc!

Từng phút từng phút trôi qua.

Rốt cuộc cấp trên hạ lệnh cho Tống Ngọc điều khiển binh sĩ, lấy cớ “tuần tra an ninh” để điều tra vị trí của các tay súng bắn tỉa.

Vì không mấy lâu nữa sẽ có đại sứ nước Anh đến thành phố Đông Hoa tham dự một loạt hoạt động ngoại giao, cho nên lần này chỉ như cái cớ để tập trung lại.

Còn về phần nhà kho, không được tùy tiện hành động, chờ chỉ thị tiếp theo.

Nhận được tin này Tống Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta không phải đưa lưng ra gánh trách nhiệm nữa rồi.

Cơ Vô Song thì mâu thuẫn bộn bề, thầm nghĩ: Liễu Hàn Yên… em đã từ chối tôi đủ cách, chuyện đến nước này em đừng trách tôi thấy chết mà không cứu… Em với thằng chồng phế vật của em cùng nhau đi gặp Diêm Vương đi.

Khi quân lính đã đi ra ngoài điều tra súng bắn tỉa, Tống Ngọc lau mồ hôi trên trán nói:

- Cơ tướng quân nói xem mất bao nhiêu lâu mới tìm được tay súng bắn tỉa?

- Không nói chính xác được, đối phương chưa chắc đã chỉ có một tên, có thể đã bố trí hai ba tên gì đó, nếu chẳng may một trong số đó bị phát hiện thì những kẻ còn lại có thể kích nổ bất cứ lúc nào không biết chừng…

Vừa nói xong, chưa ai kịp nói gì thì từ nhà kho đã xuất hiện một tia lửa phóng thẳng lên trời!

Ầm ầm

Đất trời rung chuyển!

Giống như một con thú khổng lồ hung hăng đạp xuống tạo nên một cơn địa chấn ngắn!

Cơ Vô Song, Tống Ngọc và tất cả bộ binh nhìn đám lửa rừng rực thiêu cháy nhà kho, không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.