Chương trước
Chương sau
- Thế này là thế nào? Súng bắn tỉa kích nổ rồi? – Tống Ngọc thì thào hỏi, không nén được chui ra khỏi xe bọc thép, đứng ở khoảng cách xa như thế vẫn cảm nhận được luồng hơi nóng kinh khủng ập đến!

Cơ Vô Song cũng xuống xe, nhíu chặt mày nhìn nhà kho đang bốc cháy, lắc đầu:

- Không phải do súng bắn tỉa kích nổ đâu… Là có người trong nhà kho kích nổ!



Trong nhà kho. Mấy phút trước.

Một câu “không trốn” của Tần Xuyên đều làm cho mọi người không ai hiểu gì cả.

Thấy mọi người nhìn mình vẻ khó hiểu, Tần Xuyên biết khó mà giải thích rõ ràng được, đành nói:

- Thôi chờ một lát, tôi đi một vòng xem thế nào.

Cũng chẳng chờ ai đáp lại, Tần Xuyên bắt đầu đi thám thính quanh nhà kho, ngó đông ngó tây, thỉnh thoảng lại nhấc mấy tấm vải bạt lên xem hàng hóa bên trong.

Cuối cùng Tần Xuyên kéo một số thùng hàng xuống, trong đó đều là thuốc nổ mạnh cùng một số chất xúc tác hóa học.

Nhìn thấy những đồ vật này các cô gái đều nhăn mặt, chỉ cần một viên đạn thôi là cả chỗ này sẽ nổ tung.

Tần Xuyên xác định xong vị trí những đồ vật này liền vẫy tay gọi các cô gái cùng đi đến một khoảng trống có khá ít thuốc nổ.

- Chắc anh không nghĩ là xung quanh ít thuốc nổ thì sẽ tránh được vụ nổ chứ, đám này đều là C4, hoàn toàn có thể phá tung toàn bộ nhà kho đấy – Liễu Hàn Yên nói.

Tần Xuyên cười cười:

- Tuy anh không biết đám thuốc nổ này là loại gì nhưng cũng không định trốn tránh vụ nổ, chẳng qua là chỗ này rộng, chút nữa tiện đi ra ngoài thôi.

Nói rồi Tần Xuyên ra hiệu cho các cô gái đứng ra sau lưng mình.

- Đến đây nào, mọi người đứng sát vào nhau một tí, cố gắng đứng ngay sau lưng tôi này, tốt nhất là trong phạm vi một mét vuông ấy!

Các cô nghe xong có vẻ khó xử, Lục Tích Nhan, Diệp Tiểu Nhu và Liễu Hàn Yên nhìn nhau khó nói.

- Đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo, có cần tôi giới thiệu qua mọi người không? – Tần Xuyên hất mặt, định giới thiệu từng người một thật, đây chính là cơ hội để các cô ấy làm quen lẫn nhau đây mà!

Trải qua lần này rồi có thế nào cũng được coi là vào sinh ra tử hoạn nạn có nhau rồi!

Nhưng Liễu Hàn Yên thản nhiên nói:

- Không cần, em biết họ.

Nói rồi Liễu Hàn Yên đứng vào sau lưng Tần Xuyên, kéo cả Liễu Thiển Thiển đứng vào.

Lúc này Y Phi không còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Xuyên nữa, cô cũng nhận ra Tần Xuyên quả thực được rất nhiều cô gái yêu thích.

Lục Tích Nhan thấy Liễu Hàn Yên chẳng hề có ý bài xích nên cũng im lặng đứng vào, nhưng cô rất kinh ngạc, chẳng lẽ trên đời này lại có người vợ “tư tưởng cởi mở” như thế này ư?

Hay là định nghĩa “vợ” của Liễu Hàn Yên không giống với người khác? Chỉ biết hai cô thấy dễ chịu hơn nhiều, chí ít cũng không phải lo lắng kiêng dè khi đứng cùng Tần Xuyên nữa.

Honda Kuisa định đứng vào thì bị Tần Xuyên tóm lấy!

- Này! Cậu đứng cùng các cô gái của tôi thì còn ra thể thống gì hả? Đứng trước tôi đi! – Tần Xuyên nói thẳng toẹt.

Honda Kuisa không hề nghĩ lại còn có kiểu phân biệt đối xử, do dự nhìn Y Phi một hồi nhưng vẫn phải nghe lời Tần Xuyên đứng ra phía trước.

- Anh rể định làm gì đấy? – Liễu Thiển Thiển ôm chị hỏi.

Tần Xuyên ngoái lại cười vẻ bí mật, giơ tay ra dấu “suỵt”, rồi sắc mặt dần dần nghiêm lại.

Hắn chìa tay về một bên, con dao đang nằm ở phía đó bay đến tay hắn.

Từ cơ thể Tần Xuyên bùng ra một luồng khí áp mãnh liệt, kiếm khí màu xanh nhạt xoáy lại phun lên trời!

- Thanh Liên Kiếm Giáp!

Tần Xuyên giơ cao kiếm, kiếm khí bắt đầu vờn quanh người hắn, từ từ mở rộng phạm vi thành một luồng lốc xoáy bao kín mọi người, gió cũng không vào lọt.

Đứng trong cơn lốc xoáy này ai nấy đều cảm thấy một cảm giác áp bức vô cùng kinh khủng!

Trong này và ngoài kia như thể hai thế giới khác biệt!

Liễu Hàn Yên đứng sau nhìn, đôi mắt trong trẻo lập lòe không ngừng, cô chưa bao giờ biết kiếm khí cũng có thể làm được chuyện này!

Chẳng lẽ đây chính là cấp bậc cao thấp của kiếm ý mà Tần Xuyên nói sao?

- Chuẩn bị, tôi đốt pháo đây…

Tần Xuyên nhếch miệng cười, con dao trên tay mang theo một luồng chân khí Hỏa Liên, phóng thẳng đến chỗ chứa thuốc nổ.

Lửa bùng lên từ đám thuốc nổ, tiếng nổ rền vang tràn ngập nhà kho!

Chỉ trong tích tắc, cả kho hàng đã bị nhấn chìm trong biển lửa!

Từng đợt sóng nhiệt ập đến công kích dồn dập như vô số thú dữ muốn xé xác tất cả những người đang được Thanh Liên Kiếm Giáp bảo vệ!

Tần Xuyên đẩy Chân khí Băng Liên lên mức cao nhất, bồi thêm một lớp khí lạnh bên ngoài lốc xoáy.

Tốc độ lưu chuyển của kiếm khí nhanh kinh người, phá tan tất cả sóng nhiệt đến gần!

Các cô gái đứng sau lưng Tần Xuyên ban nãy vừa hét lên thất thanh, bây giờ đã nhận ra mình không hề bị thương tổn gì!?

Liễu Hàn Yên kinh ngạc nhìn biển lửa vây kín xung quanh, lẩm bẩm:

- Không ngờ… lại ngăn được?

Tần Xuyên ngoái lại, trên trán toát đầy mồ hôi, tuy nói đỡ được nhưng hắn cũng đã hao tổn mất rất nhiều kiếm khí.

Hắn khá tin tưởng vào Thanh Liên Kiếm Giáp của mình, nhưng nếu mọi người muốn chạy ra thì Thanh Liên Kiếm Giáp khó mà bảo vệ được hết.

Cho nên hắn mới có quyết định “không trốn” là như thế.

- Bà xã, chuyện này chưa xong đâu, phần còn lại phải nhờ đến em rồi. Có thể dùng chân khí Băng Ngưng mở đường không?

Thật ra Tần Xuyên có thể dùng kiếm khí phá vỡ biển lửa thoát ra, nhưng hắn hi vọng người ngoài nhìn sẽ nghĩ rằng lần này đều là do Liễu Hàn Yên làm cả, không muốn lộ ra thân phận kiếm khách quá sớm.

Dễ hình dung ra, nếu bên ngoài biết hắn là người đánh bại Iga Kumitsu, sẽ có không biết bao nhiêu người ghen tị muốn đối địch với hắn.

Nhỡ may người trong Thanh Liên Môn biết được hắn đã tìm lại được thực lực thì hỏng, hắn chưa tìm được cách hay để đối phó lại bọn họ.

Liễu Hàn Yên ngạc nhiên, nhưng cũng đoán được ý Tần Xuyên, chỉ gật đầu:

- Không khó, em làm được.

Một khi không bị sóng xung kích tấn công thì Thiên Huyễn Băng Ngưng của Liễu Hàn Yên không còn sợ gì biển lửa.



Từ xa nhìn thấy nhà kho nổ tung, tiếp đó số thuốc nổ chôn xung quanh cũng lần lượt bắt nổ, thiêu cả một vùng đất ra tro, không ai không trở nên bi thương.

Nhìn cảnh này là biết, người trong nhà kho chắc chắn chết cả rồi, sức nổ thừa sức biến tất cả thành mảnh vụn, đốt thành than.

- Cơ tướng quân, chúng ta đã cố hết sức rồi – Tống Ngọc nói đầy thương xót.

Trong mắt Cơ Vô Song cũng hiện ra nét tang thương, gật gật đầu nói:

- Liễu tướng quân anh dũng hi sinh, một đời phụ nữ anh hùng, chỉ tại Cơ Vô Song này bất tài… không bảo vệ được cô ấy.

- Ít nhất tướng quân không chết vô ích, Iga Kumitsu cũng chết trong đó rồi – Tống Ngọc nheo mắt, anh ta bắt đầu tính toán xem công lần này được cất nhắc đến đâu.

Bỗng một sĩ quan nhìn thấy gì đó, kêu to:

- Trưởng khoa! Cơ tướng quân! Nhìn kìa!

Hai người đều đang theo đuổi những toan tính của riêng mình ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên đến đờ người.

Một luồng chân khí màu xanh đá dạng xoáy nước xuất hiện, dập tắt một khoảng lử, mở ra một lối đi nhỏ!

Liễu Hàn Yên đi đầu, sau lưng cô là đám Tần Xuyên, bước qua mặt đất bị thiêu rụi, đi thẳng về phía quân đội đang dàn hàng.

- Làm sao… có thể…

Tống Ngọc cứng họng trân trối nhìn, Cơ Vô Song cũng trợn ngược mắt như nhìn thấy quỷ.

- Không lẽ Thiên Huyễn Băng Ngưng của cô ấy đã tu luyện đến trình độ này rồi!? – Cơ Vô Song sắc mặt trắng bệch, anh ta biết nếu Thiên Huyễn Băng Ngưng luyện đến trình độ cao nhất có thể làm đông cứng một cái hồ chỉ với một chiêu, cho nên thoạt tưởng là Liễu Hàn Yên cố ý che giấu thực lực.

Ai ngờ được Liễu Hàn Yên đưa mọi người ra khỏi biển lửa rồi, trong lòng cũng chứa đầy các tư vị khó tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.