Hạ tuần tháng tám, vào một buổi sáng thành phố Đông Hoa tắm mình trong mưa gió.
Sét đánh như kim long rít gào vắt ngang bầu trời, mây đen kéo mưa tầm tã như trút nước.
Hạt mưa nện lộp độp trên nóc xe liên tục như nhịp trống vồn vã.
Thời tiết u ám này khiến người ta cảm thấy bức bối, đặc biệt là tại một khu vực đặc thù càng thấy rõ hơn.
Tần Xuyên xuống xe, mở chiếc dù đen ra rồi bước đi hai hàng, mặc kệ mấy vũng nước đọng nuốt ngập đôi dép của hắn, cứ thế ung đến trước cửa trại tạm giam.
Không lâu sau, hai người đàn ông một già một trẻ bước ra mà không có người đi theo, cũng không ai đưa họ một chiếc dù.
Mưa gió cứ thế mà tạt họ ướt như chuột lột, trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng họ vẫn thẳng lưng tỏ vẻ kiên cường bất khuất.
Hai cha con tiều tụy này chính là Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương, sau khi trải qua một loạt quy trình điều tra và thẩm vấn nghiêm khắc, họ đã được thả ra.
Nhưng nay đã khác xưa, hội Đằng Long đã bị cưỡng chế giải tán, tài sản tập đoàn Đằng Long cũng bị sung công, mọi thứ tan đàn xẻ nghé. Huống chi đám cốt cán của hội Đằng Long từng ra tay với nhà nước cũng sẽ tránh xa cha con họ, sợ sẽ rước lấy phiền toái.
Vì thế cho dù hai cha con đột nhiên được phóng thích, vậy mà chẳng có ai đến đón, một là do không ai biết, hai là biết rồi cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281586/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.