Triệu Ba nhũn hết hai chân, run giọng:
- Cậu Tần, tôi thu xếp để cậu ngồi ở ghế khách quý tại hàng đầu, trước đó đúng là tôi sơ suất, là lỗi của tôi!
Tần Xuyên nghe vậy liền không vui, bĩu môi:
- Mấy người bắt chúng tôi ngồi ở đây, giờ lại muốn tôi ngồi ở hàng đầu. Tôi đến đây để ăn chứ không phải đến canh gác cho mấy người, đừng làm phiền lúc tôi ăn có được không?
Mồ hôi Triệu Ba túa ra như mưa, sợ Tần Xuyên tức giận, y vội cúi gập người 90 độ:
- Cậu Tần! Chúng tôi tuyệt đối không có ý đó! Là do trước đó chúng tôi quá sơ suất! Mong cậu ngàn lần đừng chấp hai vợ chồng tôi! Nể tình tôi và Đào Lệ đều là bạn học của Tích Nhan, cậu đừng để bụng!
Các vị khách ngồi cạnh đó thấy vậy chỉ biết lắc đầu, miệng lưỡi của Triệu Ba còn gì là phong độ của thanh niên thương nhân, giống hệt thái giám trong hoàng cung vậy.
Đàm Đào Lệ cũng cúi đầu theo, nhưng trong mắt lại đầy vẻ ghen ghét, cay đắng, cực kỳ không cam lòng nhưng không biết phải làm sao.
Lục Tích Nhan cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn cũ, trong lòng lại thấy chẳng ra sao. Cô không thực sự ghét bỏ Triệu Ba và Đàm Đào Lệ, chỉ thấy bộ dạng lúc này của họ đúng là có chút tội nghiệp.
Tần Xuyên xua tay, quay sang nói với Chu Thanh Sơn:
- Tiểu Chu anh cũng thật là, dẫn cả đám người đến xem tôi ăn làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281529/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.