- Hai người không tham gia khóa đào tạo của công ty à? Tôn chỉ phục vụ của công ty chúng ta là gì?
Lục Tích Nhan gặng hỏi.
Hai cô gái sợ đến mức cắn chặt môi, cúi đầu không dám lên tiếng.
- “Không đối xử với khách một cách khách quan, không làm việc một cách chủ quan”, lẽ nào chưa dạy cho hai người à?
Lục Tích Nhan càng nhấn mạnh hơn.
Hai cô phục vụ muốn òa khóc, chỉ có thể gật đầu lia lịa:
- Chị Lục… bọn em sai rồi.
Lục Tích Nhan không hả được cơn giận, hôm nay là lần đầu Tần Xuyên đến công ty, kết quả lại đụng phải chuyện này.
Điều này khiến lãnh đạo như cô rất mất mặt, nếu Tần Xuyên thất vọng thì cô càng thấy khó chịu, giống như đã phụ lại lòng tin của hắn vậy.
- Cả hai người ngày mai không cần đi làm nữa.
Lục Tích Nhan lạnh lùng nói.
Hai cô gái tỏ vẻ tủi thân và không phục, nhưng không dám nhiều lời, chỉ sụt sùi rơi nước mắt.
Tần Xuyên mỉm cười rồi nói:
- Có phải hai người nghĩ công việc nhảm nhí này một tháng chỉ có ba ngàn Tệ, ngày nào cũng ngồi ở đây chán ngắt, không làm thì không làm, ai mà thèm chứ gì?
Hai phục vụ liền ra sức lắc đầu, kinh ngạc nhìn Tần Xuyên. Thực ra trong lòng họ cũng nghĩ thế, chỉ là phục vụ khách thôi mà, đến chỗ khác tìm việc cũng vậy thôi.
- Tôi thấy hai cô nghĩ cũng không sai, nhưng nghĩ kỹ đi, nếu cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281310/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.