Tô Đạt cầm đầu rắn đã bị cắt bỏ đi ở phía trước,Thang Lâm đi theo phía sau lại không kìm được mà tránh xa hắn một chút.
Trong hoàn cảnh này, việc Tô Đạt nói muốn ăn nó là chuyện hoàn toàn bình thường, nhưng ở trong lòng hắn thì vẫn là có chút sợ hãi. Dù hiện tại con rắn này đã chết thì vừa nãy chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn bị cắn chết rồi.
Sau khi đi một đoạn đường dài thì rốt cuộc bọn họ cũng tìm được rồi một khối đất trống, Thang Lâm dựa theo lời của Tô Đạt mà bố trí mấy cái bẫy rập đơn giản ở xung quanh. Sau khi làm xong mới phát hiện Tô Đạt đang vô cùng thuần thục dựng một căn lều.
Thang Lâm chạy tới, nói: "Chú Tô, để cháu giúp chú."
Tuy rằng cẳng chân đã được xoa thuốc những Tô Đạt vẫn thấy đau một chút nên liền giao việc lại cho hắn, còn bản thân thì cặm cụi buộc ván gỗ vào cảng chân của mình. Trong tình huống như thế này hắn không dám dùng thuốc khôi phục một cách tuỳ tiện, sợ vì khôi phục quá nhanh làm xương cốt lệch đi mất thì lại phải đánh gãy đi.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp vẫn náo nhiệt như mọi ngày, mà Thanh Vân đạo trưởng vừa mới kiếm đủ tích phân thấy Tô Đạt đang lột da rắn liền gấp gáp hỏi: "Cho hỏi trên người của vị chủ bá này còn trứng Viêm Địa Điểu không?"
Vì dạo này Tô Đạt không ăn trứng Viêm Địa Điểu nữa, vậy nên đã quên mất bản thân đặt chúng ở chỗ nào, suy nghĩ một lát hắn liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730773/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.