Bởi vì cửa khoang không bị khoá cho nên bọn họ tiến vào rất dễ dàng, Tô Đạt để lại bò sữa nhỏ cùng Tô Bảo Nhi ở bên trong còn mình và Thang Lâm thì ra ngoài đẩy cái cây áp lên trên máy bay ra nhưng mà mặc cho sức lực của cả hai người đều gần như vơi hết thì thân cây kia mới chỉ di chuyển được một chút.
Cái trán đầy mồ hôi ướt đẫm bị gió lạnh thổi làm Thang Lâm rùng mình một cái. Tô Đạt thấy vậy ngẩng đầu bảo hắn vào trong phi thuyền đi, Thang Lâm liền lo lắng lại thắc mắc hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao chú Tô."
Tô Đạt chỉ ra hiệu cho Thang Lâm đi vào trong đi rồi cầm chắc chuôi đao trong tay, Thang Lâm thấy vậy cũng chỉ đành làm theo lời hắn sau đó lại nhìn xuyên qua cửa kính máy bay để xem hắn muốn làm gì.
Thang Lâm chỉ thấy hình bóng hắn giống như đã hoàn toàn bị gió tuyết bao trùm, từng con gió lớn thôi bay tóc cùng vạt áo của hắn bay phất phới. Lúc ban đầu Thang Lâm luôn cho rằng đó hẳn là gió tuyết nhưng càng về sau lại càng cảm thấy không thích hợp, những cơn gió này thay vì là gió tuyết thì càng giống như là những dòng khí tạo ra từ ngoại lực hơn.
Đồng tử Thang Lâm trợn to nhìn các động tác của Tô Đạt, người này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy, tại sao lại sinh sống ở Phế Khu Tử Vong, trên người lại còn có nhiều bí mật như vậy nữa chứ.
Bên trong máy bay tuy không nghe được bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-vu-em-vi-dien-truc-tiep/1730771/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.