Chương trước
Chương sau
Dịch: Hoangforever
Chỉ cần là ma pháp sư ở lâu trong Cố Đô đều sẽ biết Khô Lâu càng thêm đáng sợ hơn rất nhiều so với Hủ thi!!
Lý do rất đơn giản. Xương cốt của bọn nó cứng như sắt. Lực lượng của bọn nó có thể đem người đang còn sống trực tiếp xé rách. Và đáng sợ nhất là bọn nó còn rất khó giết chết, khó giết chết hơn cái đám hủ thi kia rất nhiều. Chẳng hạn như ngươi đem bọn nó đánh nát thì chưa chắc bọn nó đã chết hẳn. Bởi vì rất nhanh bọn nó sẽ tìm thấy các đốt xương tay, xương chân rơi vãi của mình. Sau đó lại một lần nữa tổ hợp lại thân thể của mình.
Vào lúc này, tiểu đội Vương Mãng đang gặp phải chính là cái đám Khô lâu như vậy. Bọn nó đông tới nỗi chỉ toàn thấy một màu trắng là màu trắng. Mọi người dùng ma pháp oanh tạc đầu bọn nó rơi xuống không chỉ có một lần. Thế nhưng, cái đám khô lâu này lại “không câu nệ tiểu tiết” như vậy. Bọn nó cũng không có bị làm sao cả. Bởi vì đầu của bọn nó mới rơi được có nửa được thì đã bị một cánh tay xương xẩu bắt lại. Sau đó đặt chiếc đầu này lên vị trí cái đầu, chuyển động mấy cái liền có thể hoạt động tự nhiên như cũ.
“Chết tiệt! Chúng ta cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi khu vực này. Hiện tại, quân chủ lực đã lần lượt trở về tường thành rồi. Ngược lại, quân tiếp viện chúng ta lại bị bao vây ở đây!”
Một gã ma pháp sư mũi lún liền chửi mắng.
“Cố gắng kiên trì một lúc nữa. Khi trời sáng, chúng ta có thể trở về.”
Đội trưởng Vương Mãng nói.
“Trời mà sáng. Lão tử chắc chắn sẽ về căn nhà ấm áp của mình. Sau đó tắm nước nóng, lên giường đánh một giấc từ sáng cho tới tối luôn!”
“Tiểu Đinh đâu rồi? Tiểu Đinh đi đâu rồi??….. Khốn khiếp! Ta bảo các ngươi trông coi hắn mà!”
Nhất thời Vương Mãng chửi ầm lên.
Hai con mắt hắn dáo dác nhìn xuyên qua bức tường Khô Lâu dày đặc. Trong tích tắc hắn liền phát hiện ra một cỗ thân thể có tay chân, đầu, thân thể bị đứt rời. Mấy bộ phận đứt lìa này đang còn bị mấy con Khô Lâu cầm tới cầm lui. Còn cái đầu thì bị bọn chúng đá tới đá lui giống như một quả bóng vậy!
Cái đầu này chính là đầu của tiểu Đinh. Vương Mãng nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt liền trắng bệch!
Hắn đã đáp ứng với vợ hắn rằng, hắn sẽ không để cho em trai của nàng gặp phải chuyện không may. Ai mà ngờ được mới chỉ phân tâm một chút, em trai nàng đã biến thành bộ dạng như thế này. Nếu như để cho vợ hắn nhìn thấy cảnh này, có lẽ vợ hắn đã ngất xỉu tại chỗ luôn.
“Lý Thông hình như cũng…. Chết tiệt! Trời tại sao còn chưa có sáng??? Cái đám vong linh này tại sao còn chưa có cút về mộ của bọn chúng?? Tí nữa trời mà sáng, ta chắc chắn sẽ bật hết nắp quan tài bọn chúng ra!!”
Nam tử mũi lún tức giận hét lên.
“Trời…. hôm nay….”
Tên ma pháp sư có mái tóc nhuộm thành màu xanh đột nhiên ánh mắt trở nên trống rỗng khi nhìn về phía Đông. Cả người hắn lúc này giống như mất hồn vậy.
“Cố gắng! Cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa! Trời sắp sáng! Trời sắp sáng rồi! Cái con mẹ nó chứ! Cuối cùng cũng sắp thoát khỏi Quỷ Môn Quan rồi! Giỏi thì ra nữa cho lão tử xem! Lão tử bóp nát mày!!”
Vương Mãng quát to.
Không thể cứ như vậy buông bỏ được. Nếu như buông bỏ, toàn bộ sẽ chết hết ở nơi này. Cái ổ quái vật này, nếu như muốn giết chết mọi người bất quá cũng chỉ vài giây là đủ!
“Khốn khiếp! Ngươi còn lo cái gì nữa?? Cho dù có vắt hết óc ra thì ngươi cũng phải cầm cự một lúc cho ta! Muốn chết ở chỗ này sao??”
Nam tử mũi lún gầm lên, nói.
Thế nhưng tên ma pháp sư có mái tóc màu xanh kia vẫn ngây người như cũ. Ngón tay hắn thì chỉ về phía đông…
“Đội...... Đội trưởng......”
Tên đầu tóc màu anh run rẩy nói.
“Câm mồm cho ta!”
“Trời…. Trời đã sáng!”
Tên tóc màu xanh chỉ về phía chân trời. Chỉ vào mặt trời còn rất nhỏ kia, chỉ vào màn mưa có thể nhìn thấy rõ đang còn rơi kia.
“Ngươi nói cái gì!!”
Vương Mãn và tên mũi lún khó mà tin được, kêu lên.
“Bá!!!”
Đột nhiên, cốt kiếm rỉ sắt quét qua. Ngay lập tức đầu của nam tử có mái tóc màu xanh liền đứt lìa. Nó ở trong không trung lộn vài vòng, sau đó rơi xuống mặt đất đầy bùn lầy kia.
Nước bùn bắn lên, nhuộm đen mái tóc màu xanh của hắn. Mà khuôn mặt hắn vẫn duy trì bộ dạng không thể tin được giống như cũ, giống như kiểu trước khi chết hắn không có bất kỳ phản ứng gì vậy.
Hắn không thể nào tin nổi vào mắt mình, tại sao mặt trời đã lên, ấy vậy mà vong linh vẫn đang còn ở đây??
“Trời… trời quả thật đã sáng!”
Vương Mãng đứng ở đó. Trong thoáng chốc chỉ còn lại cái xác không hồn.
Trời lúc này đâu chỉ còn là tờ mờ sáng nữa. Nó đã phát ra ánh sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ hết mọi thứ xung quanh. Nhưng đám vong linh kia lại không có một chút nào gọi là lui bước, vẫn chi chít, vẫn dày đặc như cũ.
“Thế này là sao?? Thế này là sao??”
Tên mũi lún nhìn một vòng vong linh hung tàn ở xung quanh, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Vốn hắn tưởng rằng chỉ cần trời sáng, hết thảy mọi thứ sẽ kết thúc. Thậm chí hắn còn nghĩ tới hắn sẽ hưởng thụ như thế nào khi cuộc chiến này chấm dứt. Nhưng ngay tới cả ánh rạng động mà bọn họ thành kính nhất, tín ngưỡng nhất cũng từ bỏ họ. Điều này khiến cho họ trong thoáng chốc rơi vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục, không có cách nào trèo ra ngoài được.
“A!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ các phương hướng khác nhau truyền tới. Máu tươi vẽ loạn lên thân hình trắng hếu của đám Khô Lâu, đem đám khô lâu nhuộm thành màu đỏ, khiến cho bọn nó càng thêm tà ác, càng thêm quỷ dị hơn!
Vương Mãng quay người lại, liền phát hiện ra cái tên mũi lún muốn được tắm nước nóng kia vào lúc này thân thể đã biến thành hai nửa, giống như kiểu hắn bị một con Khô Lâu đem một búa bổ ra làm đôi vậy. Mặc dù thường xuyên nhìn thấy người chết. Nhưng khi nhìn thấy người chết ngay bên cạnh mình như thế này, khiến cho hắn cảm thấy da đầu tê dại!
Trời đã sáng, trời sáng….
Tại sao vong linh không có rời đi??
Hơn ngàn năm qua chưa bao giờ nghe nói tới chuyện vong linh có thể lui tới vào ban ngày. Thế nhưng vào hôm nay, cái đám vong linh này lại đón ánh sáng rạng đông?? Bọn nó hoạt động một cách tự nhiên và giết người như ngóe???
“Bá!!”
Một thanh kiếm rỉ gét chém xuống. Ngay sau đó, cốt kiếm cũng điên cuồng chém xuống, điên cuồng cắt thân thể Vương Mãng và đội viên của hắn ra thành từng mảnh nhỏ.
Mặc dù đã chết, thế nhưng vẻ mặt của tiểu đội Vương Mãng đều hiện ra sự đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng. Bọn họ không hiểu tại sao lại như thế này?? Rốt cuộc đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra??
Mưa tí tách rơi xuống, pha loãng đi màu đỏ nồng đậm kia. Nó biến thành một dòng nước nhỏ, ở trong mặt đất gồ ghề, đầy bùn lầy chảy xuôi!
Bàn chân đầy xương xẩu của vong linh dẫm lên mảnh đất đầy máu pha lẫn bùn lầy này. Đối với chúng mà nói, máu tươi vẽ loạn ra trên mặt đất kia không khác nào một tấm thảm đỏ mềm mại, xinh đẹp động lòng người. Vì vậy, bọn nó sẽ không ngừng cắt thân thể người sống ra, để cho dòng máu chảy xuôi này càng thêm rực rỡ!
……………
Bình minh đã tới. Mây đen và nước mưa khiến cho bầu trời trở nên âm u. Thôi bàn về chuyện bầu trời lúc này âm u như thế nào, đêm hôm qua tối đen nhìn không rõ như thế nào. Rốt cuộc lúc này màn đêm cũng đã kết thúc. Bây giờ chính là ban ngày, chính là rạng sáng, là thời gian cuộc chiến này kết thúc….
Tiếng chuông quanh quẩn khắp trong thành phố. Những cư dân trong thành phố nghe thấy tiếng chuông này liền rời khỏi nhà, dậy đi làm. Dù sao thì bọn họ cũng đã có tường thành cao vút cùng với đó là ánh sáng mờ mờ phù hộ, ngăn cản lại đám vong linh đáng sợ kia rồi. Nhưng có một điều bọn họ không biết đó là ở bên ngoài bức tường thành cao vút kia, đám vong linh cũng không có trở về mộ của chúng. Bọn nó vẫn sừng sững đứng ở bên ngoài. Hai con mắt tỏa ra hung quang màu đỏ nhìn về phía tường thành.
Bức tường thành dài liên miên bất tận mấy chục cây số. Tiếng chuông vang lên, ánh sáng ban mai đã tới. Vào lúc này, những người thủ vệ canh giữ tường thành rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau một đêm nghiêm chỉnh canh phòng, căng thẳng kia. May mắn ngày hôm qua bọn họ vẫn bình yên vô sự….
Chỉ là, khi bọn họ quay đầu lại nhìn mảnh đất xa xăm ngoài bức tường thành kia một lần nữa trước khi trở về, lại phát hiện ra rằng cơn ác mộng của mình không ngờ vẫn chưa có kết thúc. Cái đám vong linh vẫn luôn muốn đánh sâu vào bức tường này không ngờ cũng không có ít đi. Ngược lại chúng càng thêm đông đúc hơn, càng thêm nhiều hơn!!!
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không???”
Nghị viên Chúc Mông đang chữa thương liền mạnh mẽ vọt xuống. Hai con mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn quân đoàn vong linh táo bạo hung tàn ở bên phía ngoài thành!!
Chu tham mưu, Yêu Nam, quân thống, tất cả bọn họ đều lên hết cổng thành. Bọn họ nhìn ra mảnh đất xa xăm ngoài kia mà cảm thấy khiếp sợ và sợ hãi!
Hình ảnh trước mắt họ lúc này, khiến cho bọn họ không thể nào dùng lẽ thường để giải thích được.
Vong linh!
Tất cả đều là vong linh. Một màu đen mịt mờ không có điểm cuối giống như thủy triều tràn tới bức tường thành này!!
Mặc dù mưa dầm liên miên, thế nhưng mặt trời đã lên. Ngàn năm qua chưa bao giờ có ai nhìn thấy vong linh có thể lui tới vào ban ngày…
“Ta đã nói rồi, ta không thích trời mưa.”
Mạc Phàm nhìn chăm chú cơn mưa bao phủ khắp tòa thành thị nói.
Hình ảnh này giống như hắn đã từng nhìn thấy!
Tại Bắc Thành, nơi hắn từng lớn lên, một cơn ác mộng kinh khủng nhất cứ như vậy chân thực phát sinh!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.