Chương trước
Chương sau
Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Dưới màn mưa mông lung mờ mịt, thành lâu màu xám tro đứng chót vót giữa tường thành dài dằng dặc, cũng không biết bao nhiêu năm tháng mưa gió lắng đọng ở đó tạo nên màu sắc tang thương của nó như vậy.
Trên đường đi giữa tường thành, vẫn như cũ có rất nhiều thủ vệ đứng canh giữ, lắng nghe tiếng chuông xa xa truyền tới, cầu nguyện ban ngày sớm tới thật nhanh.
Mây mưa dù sao cũng sẽ làm trì hoãn nắng sớm, có lẽ một ít pháp sư đang chém giết ở bên ngoài cũng bởi vì loại thời tiết này mà không bao giờ trở lại nữa.
“Mọi người cũng mệt mỏi kiệt lực rồi.” Yêu nam thở dài một hơi nói.
“Loại tình huống này đã kéo dài bao lâu?” Mạc Phàm dò hỏi.
“Cuối mùa hè đã bắt đầu, kéo dài rất nhiều tháng, đến bây giờ vẫn còn chưa tìm ra nguyên nhân thực sự.” Yêu nam nói.
“Cũng không thể một mực như vậy đi, mỗi lúc đêm xuống liền trở thành vũ hội của bọn chúng, tất cả mọi người nhất định phải núp trong thành thị, tất cả thủ vệ đều phải ở trên tường thành?” Mạc Phàm nói.
Thế cục của vong linh Cố đô so với Mạc Phàm tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn. Người sống ở nơi này chắc hẳn lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng đi.
“Chuyện gì hốt hoảng như vậy?” Chu tham mưu hỏi thăm một tên quan quân vội vã chạy tới.
“Có một tiểu đội bị một đám khô lâu cấp chiến tướng bao vây, nhưng hiện tại chúng ta không có đủ nhân thủ đề cứu viện.” Tên quan quân bẩm báo.
“Là đội ngũ nào?” Chu tham mưu hỏi.
“Vương Mãng đội...”
Ánh mắt của Chu tham mưu chuyển về phía của Yêu nam cùng Mạc Phàm. Hiện tại, người có thể phái đi xác thực không nhiều, nhiều vị trí bất đồng trên tường thành đang gặp phải sự tấn công của vong linh, lại có một phần lớn người đi chấp hành nhiệm vụ giết chết Quỷ Huất Bạo Quân, nơi nào còn có người để lập đội cứu viện nữa.
Huống chi đội cứu viện thông thường còn cần lượng pháp sư nhiều hơn, mạnh hơn nữa chứ.
“Hai chúng ta đã không còn bao nhiêu ma năng, đi cũng chịu chết mà thôi.” Yêu nam hiểu ý tứ của Chu tham mưu, vì vậy cũng thẳng thắn không kiêng kỵ gì đáp.
Ma năng của Mạc Phàm bây giờ cũng còn chưa có khôi phục, bây giờ nhảy xuống dưới tường thành thì không chỉ cứu không được người, còn có thể đem bọn hắn đắp luôn vào đó. Tình huống của Yêu nam cũng không sai biệt lắm, ma năng của hắn còn, nhưng vết thương khi chém giết cùng đầu Phì Thạc Thi Thần kia vẫn còn chưa có khôi phục, căn bản là không làm được gì.
“Để cho bọn họ kiên trì nữa một hồi đi, ngày cũng nhanh sáng thôi.” Chu tham mưu thở dài một hơi nói.
“Vâng.” Tên quan quân đành gật đầu một cái tuân theo.
...
...
Đội ngũ Vương Mãng mà quan quân nói tới thật ra cũng không cách tường thành quá xa, người có khả năng nhìn trong bóng tối trong Mạc Phàm có thể thấy rõ ràng bọn họ, thậm chí còn có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa xa xa phía dưới chân tường.
Màu trắng này đại biểu cho hài cốt, một mảng lớn màu trắng có ý nghĩa rằng nơi đó đã bị sinh vật khô lâu chiếm lĩnh, một ít màu sắc ma pháp tình cờ sáng chứng tỏ tiểu đội đó vẫn còn đang ngoan cố chống cự phía dưới.
Khi mà Mạc Phàm đang ngưng mắt nhìn xuống phiến khu vực đó, đột nhiên một trận hoan hô truyền đến từ một hướng khác.
Yêu nam cũng đi ra nhìn, nhìn thấy từ phía chân trời bất chợt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, khuôn mặt nhất thời xuất hiện vẻ tươi cười, nói: “Bọn họ đã thành công!”
“Người nào chiến thắng?” Mạc Phàm hỏi lại.
“Quỷ Huất Bạo Quân đã bị giết, đại bộ đội của chúng ta đang rút lui trở về tường thành!” Khuôn mặt lo âu của Chu tham mưu rốt cuộc cũng hiện lên nét cười, có thể nhìn ra được hắn cả đêm đều vì chuyện này mà lo lắng.
Dù sao mấy vị siêu giai pháp sư cùng nhau xuất động, nếu gặp phải sơ xuất gì thì đều sẽ là tổn thất to lớn đối với phương Bắc bọn họ.
Ánh sáng nhũ trắng tiến đến càng lúc càng gần. Quỷ Huất Bạo Quân vừa chết, biển vong linh phía dưới liền trở nên tán loạn. Có Siêu giai pháp sư tham gia vào trận chiến, có nhiều hơn vong linh cấp thống lĩnh nữa cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn.
“Rất tốt, rất tốt, vô cùng tốt!” Chu tham mưu nhìn thấy đại quân bắt đầu lục tục trở về, kích động đến kêu.
Một ít Quân Thống ở lại giữ thành bên cạnh hắn cũng hưng phấn quơ tay múa chân, một tháng trở lại đây, Bắc Tường thành bọn họ mỗi đêm đều phải ở đây lo lắng đề phòng Quỷ Huất Bạo Quân. Đầu vong linh tàn bạo này chính là uy hiếp lớn nhất đối với Bắc Tường thành, có mấy lần suýt chút nữa đã đục ra một lỗ lớn trên tường thành rồi.
Bây giờ rốt cuộc diệt trừ được đầu tai họa ngầm lớn nhất này, đám thủ vệ Bắc Tường thành bọn họ cũng có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mây đen giăng kín ở mặt đông khiến cho ánh rạng đông cũng khoan khoan chậm tiến. Trên mặt tường phía Bắc, mọi người cùng nhau hô to, nghênh đón một ngày mới đến, cũng là nghênh đón những người anh hùng khải hoàn trở về.
Đại quân pháp sư đã lục tục trở về tới phụ cận tường thành, thậm chí một ít người nhanh chân đã tiến đến trước cổng thành rồi.
Trong màn mưa, một người đàn ông tuấn dật trên lưng bốc cháy một đôi cánh Liệt Diễm mau chóng xẹt qua, kéo theo một cái đuôi thật dài cùng uyển chuyển như Lưu tinh!
Liệt diễm dực mau chóng phe phẩy, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Tường thành bên này. Mặc dù cả người ông ta phủ kín những vết thương, nhưng lại không làm giảm đi vẻ uy nghiêm cùng ngạo nghễ nào của ông ta một chút nào.
Mạc Phàm nhận ra người đang bay tới cùng đôi cánh Hỏa Diễm kia. Ông ấy chính là Chúc Mông nghị viên!
Ông ấy huy động đôi cánh lửa của mình chiếu sáng cả tòa thành lâu đang chìm trong tối tăm mù mịt, mang theo vài phần khí thế hỏa bạo đáp xuống. Khuôn mặt đầy râu ria của ông ta vẫn còn đang hừng hực giương cao cho dù ông ấy đã vững vàng đứng trước mặt của Chu tham mưu.
“Thủ lĩnh của tôi đâu, sẽ không hi sinh đi?” Yêu nam nhìn thấy Chúc Mông, lập tức hỏi thăm một câu.
“Tính mạng giữ được, chỉ là không biết khi nào mới có thể rời giường thôi, người này quả nhiên không muốn sống mà. Bất quá, nếu không có một chiêu hiểm ác của hắn, có lẽ chúng ta đã để cho Quỷ Huất Bạo Quân trốn thoát rồi!” Chúc Mông nặng nề thở một hơi, ánh mắt đảo sang Mạc Phàm một cái, hàng lông mày rậm rạp ngay lập tức nhíu lại, khiển trách nói: “Tiểu tử ngươi trốn về từ lúc nào? Nếu như ngươi là quân nhân, khẳng định sẽ bị xử theo quân pháp rồi.”
“Số vong linh mà tôi giết so với người mà ông triệu tập đến cộng lại còn muốn nhiều hơn đấy!” Mạc Phàm tức giận hồi đáp.
“Biểu hiện hôm nay của hắn không tệ, hiệp trợ tôi giết chết một đầu Thi thần.” Yêu nam hiếm thấy cấp cho Mạc Phàm một câu nói tốt.
“Hừ, vậy thì còn tạm được đi!” Chúc Mông gật đầu một cái, liếc mắt nhìn cách đó không xa rồi nói “Những người khác tiếp theo sẽ trở về. Thương vong lần này cũng không phải là nhiều, có thể coi là một lần đại thắng!”
“Nghị viên đại nhân, để tôi sai người mang ngài đi nghỉ ngơi trước. Vết thương trên người ngài cũng không phải là nhẹ.” Chu tham mưu kêu một vị nữ pháp sư đi tới sai bảo nói.
Nữ pháp sư kia hiển nhiên là một vị Chữa trị hệ, mặc trên người áo choàng màu trắng của quân đội. Nàng ta nhanh chóng dìu Chúc Mông nghị viên lên trên tầng ba nghỉ ngơi.
Chúc Mông liếc mắt nhìn về phía khu vực màu trắng cách đó không xa, dùng tay chỉ về phiến khô lâu dày đặc rồi hỏi: “Ở đó có chuyện gì xảy ra, có người bị kẹt lại sao?”
“Vâng, là một cái tiểu đội, bọn họ bị một nhóm khô lâu bao vây lại. Bất quá trời đã sắp sáng rồi, nên tình hình cũng không quá đáng ngại.” Chu tham mưu nói.
Chúc Mông liếc mắt nhìn sắc trời, quả thực nhìn thấy ánh ban mai đang muốn phá mây mà ra, bây giờ mình chạy tới thì trời cũng đã sáng. Tốt hơn là nên xử lý tốt ẩn tật trên người mình trước, có trời mới biết đêm sau sẽ phải nghênh đón thứ gì nữa. Hắn phải mau sớm xử lý tốt thương thế, vì chỗ Bắc Thành lâu này còn cần hắn tới thủ hộ dài dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.