Ngày 3 tháng 12, Vinh Quang, không gặp không về!
Logo chữ lớn in đậm, song kiếm giao nhau, giương hai cánh như muốn bật ra khỏi màn hình quảng cáo, to to nhỏ nhỏ chiếm đầy các kênh TV, internet, thậm chí mỗi góc thành phố, liên tục gần một tháng rồi.
“Một tháng? Đến ngày 3 tháng 12 là vừa đúng sáu tuần, 42 ngày đó!” Tô Mộc Thu vừa nói vừa thuận tay tắt popup quảng cáo game Vinh Quang trên trang web mới mở. Trò chơi sắp phát hành này gần như tranh thủ mọi lúc mọi nơi để xuất hiện trong tầm nhìn.
Cạch cạch cạch…
Trả lời cậu là tiếng bàn phím và click chuột, không những nhanh và nhẹ mà còn lên bổng xuống trầm như có nhịp điệu riêng.
Tô Mộc Thu nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Ánh sáng lấp lóe của màn hình vốn đang hiển thị cảnh chém giết đẫm máu, lại soi ra vẻ mặt hờ hững của người đang ngồi, xem ra cậu ta chẳng cần phải dùng hết sức để làm việc này.
“Có nghe tui nói không?” Tô Mộc Thu hầm hừ gặng hỏi. Chỉ mới trình độ như vầy, tên kia đâu cần tập trung đến mức chẳng biết gì khác xung quanh?
“Nghe mà, Vinh Quang chứ gì, nghe tới lòi lỗ tai luôn không thấy à?” Diệp Tu nói. Từ khi Vinh Quang bắt đầu ùn ùn tuyên truyền, Tô Mộc Thu mỗi ngày đều phải nói đến cái game này không biết bao nhiêu lần, có trời mới biết cậu ta mong đợi nó tới cỡ nào.
"Thời gian PR khá ngắn, nhưng chịu khó đầu tư quảng cáo, quá ngon. Game này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.” Tô Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-chuc-cao-thu/820146/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.