Chương trước
Chương sau
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Bá Đồ là chiến đội hào sảng nhất, nhiệt huyết nhất Liên minh, đồng thời sở hữu fanclub hổ báo nhất, hăng hái nhất. Song, Bá Đồ cũng là chiến đội có bản sắc văn nghệ nhất Vinh Quang.
Văn nghệ...
Hai chữ này mới nghe thì thấy chẳng liên quan gì Bá Đồ, nhưng trên thực tế, cách nghĩ "thắng lợi là tối thượng, thắng lợi tức vinh quang" chưa bao giờ có đất sống ở Bá Đồ.
Bá Đồ có chủ nghĩa lãng mạn thuộc về riêng họ. Họ nuôi dưỡng trong lòng một trái tim lãng mạn không như cách người khác thường nghĩ về hai chữ này.
Hành vi của Lâm Kính Ngôn không tuân theo quy tắc lãng mạn ấy.
Tuy vậy, họ cảm nhận được khát vọng chiến thắng ở vị lão tướng này. Họ có thể không thích phương thức anh chọn, nhưng sẽ không phủ nhận nỗ lực của anh. Cũng như họ thống hận Diệp Tu, nhưng rất sẵn lòng khẳng định rằng Diệp Tu mạnh.
Hảo hán Bá Đồ, yêu ghét rõ ràng.
Cho nên khi cả yêu lẫn ghét cùng tập trung trên một người, họ mới phải đấu tranh tâm lý.
Bầu không khí ngoài trận không ảnh hưởng đến tướng trong trận. Trước mặt Lãnh Ám Lôi là địa hình có lợi cho anh, mà nếu không tiến vào, quy tắc cuộc chơi cũng sẽ giúp cán cân trận đấu thiên về phía anh.
Nhưng kìa...
Dõi mắt theo hướng di chuyển của Mộc Vũ Tranh Phong, mọi người bắt đầu định hình vị trí cô muốn đến.
Ồ!
Có cao thủ lập tức nhận ra.
Biết rõ nếu mình không tấn công, Lâm Kính Ngôn sẽ chơi lầy, Tô Mộc Tranh bèn lợi dụng điều đó. Cô không đuổi theo Lãnh Ám Lôi mà đi vòng sang cánh, tiến vào khu vực Lâm Kính Ngôn dẫn dụ từ mặt bên. Tuy chiến trường vẫn sẽ diễn ra ở nơi có lợi cho Lãnh Ám Lôi, nhưng anh cũng mất đi phần nào chủ động.
Cô vẫn ở thế yếu, nhưng ít nhất đã giảm thiểu bất lợi cho mình.
Dù tham lam lợi dụng luật chơi nhiều lần, lặp đi lặp lại hành vi làm khó đối thủ, Lâm Kính Ngôn cũng biết rằng nếu làm quá, trọng tài sẽ phán một mình anh có thái độ thi đấu tiêu cực. Dám lợi dụng quy tắc, anh dĩ nhiên nắm rõ cách xử lý tình huống của trọng tài. Anh bèn ngừng chơi lầy, men theo con đường di chuyển đến đống nham thạch. Chọn một tảng nham thạch phù hợp, anh khiển Lãnh Ám Lôi núp vào.
Lãnh Ám Lôi biến mất khỏi tầm nhìn của Mộc Vũ Tranh Phong, nhưng Mộc Vũ Tranh Phong trên đường đi vòng sang cánh cũng được nham thạch cover. Từ địch ngoài sáng ta trong tối, biến thành địch trong tối ta cũng trong tối, đó chính là kết quả cuối cùng.
Mọi người đang cho là vậy, ai ngờ Mộc Vũ Tranh Phong chỉ mới tiếp cận rìa ngoài phạm vi đã nã pháo.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang khắp bản đồ.
Ủa ủa?
Không ai hiểu nổi, vì làm vậy khác nào cho địch trong tối còn ta ngoài sáng? Với kinh nghiệm của Lâm Kính Ngôn, dù không nhìn thấy cũng dễ dàng phán đoán vị trí của cô chỉ bằng hiệu ứng âm thanh. Đáng lẽ Tô Mộc Tranh phải tiến vào sâu hơn, mượn cover từ nham thạch và cày bản đồ buộc Lâm Kính Ngôn chui ra mới đúng! Chưa chi đã tấn công là thế nào?
Đánh kiểu này còn lâu mới trúng Lãnh Ám Lôi, không phải vì chưa tìm thấy anh ở đâu mà là vấn đề khoảng cách. Cho dù Lãnh Ám Lôi đứng phơi mình ăn đạn, đạn cũng ở quá xa anh.
Tô Mộc Tranh định làm gì?
Mọi người nghi hoặc nhìn theo từng đợt đạn pháo nổ trên nham thạch. Đống nham thạch rất kiên cố, hỏa lực nặng của bậc thầy pháo súng chỉ bóc được vài mảng nhỏ chứ không làm nó suy suyển. Xem ra, Tô Mộc Tranh khó thể cày bản đồ ở đây.
Cô vẫn tiếp tục bắn, vừa bắn vừa di chuyển.
Tiếng pháo và tiếng nổ nối nhau thành chuỗi. Có phải cô muốn lợi dụng âm thanh để bịt tai Lâm Kính Ngôn, không để anh phán đoán hướng chạy của mình?
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng mục đích cuối cùng cũng là che giấu vị trí. Vậy tại sao ban đầu không cứ lẳng lặng tiến vào?
Đến khi camera chuyển cảnh sang Lãnh Ám Lôi, mọi người mới giật mình phát hiện.
Khác biệt nằm ở điều sẽ xảy ra kế tiếp!
Nếu lẳng lặng tiến vào, đôi bên sẽ tìm đến nhau trong lần mò vì không xác định rõ vị trí đối phương. Đó là cả một sự may rủi. Nếu bất ngờ va chạm ở khoảng cách gần, bậc thầy pháo súng sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nên Tô Mộc Tranh chủ động gây tiếng ồn để tiết lộ vị trí của mình, đồng thời dẫn dụ Lâm Kính Ngôn mạnh tay hành động. Giữa âm thanh hỗn loạn, Lâm Kính Ngôn sẽ gặp áp lực trong việc dự đoán. Chỉ cần một sai lầm, anh có thể phơi mình dưới nòng pháo Mộc Vũ Tranh Phong.
Nhưng nếu dự đoán chính xác, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ trở thành miếng thịt dưới móng vuốt Lãnh Ám Lôi.
Tô Mộc Tranh đang đánh cược!
Lấy đầu mình, cược sức phán đoán của Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn sẽ đoán trúng chăng?
Hiểu ý người xem, màn ảnh biến thành góc nhìn của Lãnh Ám Lôi. Lúc này những gì khán giả nghe thấy chính là những gì Lâm Kính Ngôn nghe thấy. Đọ cảm giác phương hướng và khoảng cách với Lâm Kính Ngôn, người chơi thường chào thua chóng vánh. Đùa à? Bên tai toàn tiếng nổ ầm ầm, nghe ra pháo bắn từ nơi nào mới lạ!
Nhưng Lâm Kính Ngôn nghe ra. Lãnh Ám Lôi chọn hướng di chuyển rất dứt khoát, mà khán giả với góc nhìn Thượng đế thấy rõ anh đang liên tục mượn cover, từng bước tiếp cận vị trí Mộc Vũ Tranh Phong.
Anh vừa đi vừa điều chỉnh phương hướng. Càng đến gần, anh càng nhận định chính xác hơn.
Đúng lúc này, thế trận bỗng có thay đổi khó lường.
Pháo đạn đì đùng giã xuống, nham thạch không vỡ nhưng đất đá bụi bặm thì mịt mù. Cả một vùng chìm trong khói lửa càng lúc càng dày.
"Khói bụi nhiều quá..." Phan Lâm thốt lên. Từ khi nào không hay, màn khói bụi kia đã giảm mạnh tầm nhìn. Lãnh Ám Lôi đang dấn thân vào khu vực có tầm nhìn cực thấp.
"Đây là một phần kế hoạch của Tô Mộc Tranh sao?" Phan Lâm hỏi.
"Hừm... Chắc không đâu!" Lý Nghệ Bác trả lời. Vì lượng đất đá mỗi lần văng lên khá ít nên chẳng ai quan tâm, đến khi tích lũy thành quy mô lớn mới gây nên chú ý. Tuy khói bụi giúp cover rất tốt, nhưng cả mình lẫn đối thủ đều được cover, với bậc thầy pháo súng mà nói là càng bất lợi. Tầm nhìn thu hẹp, không thể phát hiện mục tiêu từ xa, ưu thế tầm bắn của bậc thầy pháo súng coi như vứt.
Việc này chắc chắn ngoài ý muốn.
Mộc Vũ Tranh Phong muốn gây nhiễu âm thanh nên nã pháo gần sát nham thạch, vô tình làm ô nhiễm môi trường. Xem đi, cô ấy ngừng bắn rồi! Hiển nhiên cô ấy đã nhận ra không thể tiếp tục làm vậy.
"Bản đồ ngẫu nhiên là thế đấy!" Lý Nghệ Bác thở dài. Bản đồ ngẫu nhiên với địa hình xa lạ luôn hàm chứa những bất ngờ, phá hủy kế hoạch trông có vẻ ngon của tuyển thủ.
Với Lâm Kính Ngôn, đây rõ ràng là cơ hội. Nhận thấy tình hình có lợi cho mình, anh không tốn thời gian đắn đo mà lao thẳng tới vị trí dự đoán dưới sự che chắn của bụi mù.
Tiếng pháo lại vang lên.
"Ủa?" Thấy Mộc Vũ Tranh Phong tiếp tục xả pháo với tiết tấu còn nhanh hơn trước, Phan Lâm hoang mang.
Muộn rồi!
Lâm Kính Ngôn đã khóa đúng vị trí Mộc Vũ Tranh Phong đang đứng, nhờ vào pha gián đoạn ngắn ngủi của cô. Có lẽ cô chỉ ngừng bắn theo bản năng thôi, sau đó nhận ra mình chơi ngu nên vội vàng dồn hỏa lực dày hơn.
Nhưng muộn rồi.
Thời gian ngừng bắn không dài nhưng quá đủ cho Lâm Kính Ngôn xác định mọi thứ. Cách tấn công của bậc thầy pháo súng không liền mạch như một số nghề khác. Cần nạp pháo sau mỗi phát bắn, họ lợi dụng tiếng nổ để che giấu nhịp tấn công của mình. Pha gián đoạn đột ngột đã tiết lộ thông tin về lần bắn cuối, Lâm Kính Ngôn nắm bắt rất nhanh. Dù Tô Mộc Tranh nhận ra và cố gắng bắn tiếp, đồng thời khiển Mộc Vũ Tranh Phong đổi chỗ, nhưng đã quá muộn.
Lãnh Ám Lôi vụt xuất hiện trước mặt cô.
Anh chỉ còn cách cô năm ô. Anh lao lên không chút ngập ngừng.
Cơ hội quá đẹp, không thể bỏ lỡ. Phải áp sát thành công, kèm luôn không cho chạy!
Ầm ầm ầm!
Mộc Vũ Tranh Phong lập tức nã một phát pháo, cả người bắn về phía sau.
Phi Pháo, hệt như dự liệu!
Xương Cốt Sắt Thép!
Lãnh Ám Lôi bật kỹ năng nhà quyền pháp, ôm buff Bá Thể húc thẳng vào quả pháo đang bắn đến mình. Bước chân anh không dừng, đạp mạnh xuống đất, Tập Kích Gối Cường Lực!
Cú phi thân lên gối có tốc độ nhanh hơn hẳn Mộc Vũ Tranh Phong dùng Phi Pháo bay ngược. Khoảng cách giữa hai nhân vật rút ngắn thành 0, Lãnh Ám Lôi có Xương Cốt Sắt Thép không sợ gì cả.
Tuy nhiên, Tập Kích Gối chỉ là cách Lâm Kính Ngôn áp sát Mộc Vũ Tranh Phong nhanh nhất có thể. Vì không muốn cú lên gối hất Mộc Vũ Tranh Phong văng đi nên khi vừa chạm đến cô, Lãnh Ám Lôi liền ngắt chiêu, duỗi hai tay về phía trước.
Kỹ năng chụp bắt!
Với nhà quyền pháp hoặc nghề chuyên chơi chụp bắt là nhu đạo, cú chộp này có thể sẽ hụt. Tay họ không dài, mà giữa hai nhân vật vẫn còn khoảng cách nhất định. Thế nhưng lưu manh thì khác. Vũ khí của lưu manh là móng vuốt, giúp họ tăng thêm ít khoảng cách tấn công so với hai nghề vật lộn kể trên. Hai tay Lãnh Ám Lôi duỗi ra không tới Mộc Vũ Tranh Phong, nhưng móng vuốt bạc Nhất Dạ Bát Hoang đeo trên mu bàn tay đã cộng thêm ít cự ly, vừa khéo lại đủ. Vuốt bạc móc lấy bả vai Mộc Vũ Tranh Phong.
Quật Ngã!
Chiêu chụp bắt Lãnh Ám Lôi chọn không phải Quăng Ném mà là một chiêu dưới level 20 cũng thuộc họ nhu đạo: Quật Ngã, gập mục tiêu ra sau lưng mình, chắc chắn cần áp sát cự ly 0.
Động tác quật đã thực hiện, Lãnh Ám Lôi chộp Mộc Vũ Tranh Phong hất ra sau. Có điều lúc cơ thể cô bị gập lại, chuẩn bị va chạm mặt đất, anh bỗng giật mình.
Khói nhiều quá, không thấy đất đâu thì phải?
Đất đâu?
Ặc...
Lâm Kính Ngôn sực phát hiện vấn đề, nhưng muộn rồi. Bõm! Hai nhân vật cùng nhau chìm vào hồ dung nham.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.