Chương trước
Chương sau
“Hừ” Trần Quả không tranh cường háo thắng như Đường Nhu. Chỉ vì thấy người ta cùng nghề với mình, còn là người chơi nữ. Hơn nữa tư thế ra trận vừa nãy quá oai hùng hiên ngang khiến cô nàng có chút hâm mộ. Ai ngờ mới hỏi đùa một câu, Diệp Tu đã chắc cú mình yếu hơn, làm cô cảm thấy không cam lòng. Cô cũng có thể làm được những gì mà bậc thầy pháo súng kia làm, sao mới nhìn là biết mạnh hơn chứ?
“Để mình thử lại nhé?”
Trần Quả nghe thấy Đường Nhu nói chuyện, dĩ nhiên là đang nói với người trong game.
Trong trò chơi, cục diện của Đường Nhu được người đúng lúc đi ngang qua – Tô Mộc Tranh đuổi theo giải quyết thay. Nhưng nếu tiếp tục, cô nàng khó tránh khỏi việc rơi vào cục diện tương tự. Vì thế Tô Mộc Tranh đề nghị hai người tổ đội với nhau.
Nhưng Đường Nhu cũng không phải loại người dễ chịu thua, trước là do chuẩn bị không đủ, càng dẫn càng nhiều, dẫn đến chuyện không kịp trở mình. Nhưng bây giờ bắt đầu lại, Đường Nhu cảm thấy nếu mình chú ý hơn, có lẽ cục diện cũng chẳng tệ như thế, nên cô bảo mình muốn thử với Tô Mộc Tranh.
“Ồ, được chứ.” Tô Mộc Tranh vừa nói, vừa gửi một icon mỉm cười, cũng không miễn cưỡng nữa. Hai người không tổ đội, một người đi phố đông, một người đi phố tây, hai hướng trái ngược nhau.
Đường Nhu để Hàn Yên Nhu chạy vài bước rồi dừng lại, thò đầu nhìn màn hình của Diệp Tu, hiển nhiên muốn học lỏm.
Bên Diệp Tu tiến triển vô cùng thuận lợi. Thấy bên Đường Nhu không cần mình nữa, hắn tiếp tục đi lung tung, không làm phiền đám cư dân như cũ, sau đó nhanh chóng tìm được kẻ trộm Noel. Nhưng khóe mắt đã ngó về phía Đường Nhu từ lâu, vừa giết kẻ trộm Noel, vừa nói: “Đừng nhìn nữa, có nhìn em cũng chẳng học được ngay đâu.”
“Vì sao?” Đường Nhu đang xem xét cách tránh quái suốt đường đi của Diệp Tu vừa nãy, kết quả nghe thấy Diệp Tu nói với mình.
“Cao thủ, chị giải thích cho em ấy đi.” Diệp Tu nói với Trần Quả.
“….” Trần Quả câm nín luôn. Được người khác kêu là cao thủ hẳn phải cao hứng mới đúng, có điều bị một người mạnh hơn mình rất nhiều gọi là cao thủ, cảm giác này còn tệ hơn chuyện bị người ta gọi là ma mới tối qua.
Trần Quả trừng mắt nhìn Diệp Tu, song vẫn giải thích cho Đường Nhu. Nói cho cô nàng biết trò mà Diệp Tu dùng thật ra không cần kỹ xảo, đó là kinh nghiệm được tích góp nhiều năm khi nghiên cứu Vinh Quang, là sức phán đoán và trực giác mất rất nhiều thời gian mới đánh đổi được. Chỉ những người chơi kỳ cựu mới có, bất kỳ người chơi mới nào, dù thao tác và kỹ thuật có xuất sắc mấy cũng không thể làm được điều này. Bởi vì kỹ xảo không hề liên quan gì, mà đấy là sự lắng đọng qua năm tháng.
Đường Nhu nghe xong cũng chỉ yên lặng gật đầu. Những thứ này quả thực không thể bắt chước được. Liếc mắt đã biết được khoảng cách giữa hai mục tiêu là bao nhiêu? Đường Nhu nhìn trăm lần cũng bó tay.
Không thể dùng phương thức như Diệp Tu, Đường Nhu chỉ đành dùng một vài biện pháp sơ cấp khác. Thấy chỗ núp được thì núp vào, chỗ nào khó không nắm chắc thì thay đổi đường đi, không lựa chọn mạo hiểm. Dù sao cô cũng đi lung tung mà thôi. Có đôi khi gặp phải tình huống không thể lách qua, lại không còn đường chọn, cô chỉ đành xông pha.
Đường Nhu dựa vào năng lực của mình, cuối cùng có thể tự mình càn quét ở thành Tội Ác. Cô cũng tìm được hai kẻ trộm Noel, đều thuận lợi giết chết. Đối với cô, chiến đấu còn đơn giản hơn là tìm đường trong thành.
Vì thế lúc này Trần Quả thành người buồn bực nhất.
Cô vừa online đã đụng phải một kẻ trộm, nhưng sau đó, một tên cũng chẳng thấy. Khó khăn lắm mới gặp được một em lại bị người khác đoạt mất. Mắt thấy Đường Nhu bên trái Diệp Tu bên phải lâu lâu lại đánh chết một em, Trần Quả hâm mộ đến cào phím.
Khu mới tốt thế đấy, còn rất nhiều kẻ trộm không ai bắt. Mà Trục Yên Hà của Trần Quả ở Thần Chi Lĩnh Vực thì sao? Trần Quả đến những nơi ngày thường hiếm người để ý, bây giờ lại kín người hết chỗ. Sự nhiệt tình của người chơi thật quá đáng sợ.
Thần Chi Lĩnh Vực như thế, chín khu cũ chắc chắn cũng chẳng khác gì. Hơn nữa Thần Chi Lĩnh Vực có hẳn một bảng thành tích riêng, điểm tích lũy của người chơi khu cũ sẽ không được dời sang Thần Chi Lĩnh Vực và ngược lại. Người chơi bắt đầu ở đâu thì cứ tiếp tục ở đấy. Bởi vì nhà phát hành đã nêu rõ, nếu cả hai bên đều có điểm tích lũy, đến lĩnh thưởng ở bên cao hơn, bên còn lại sẽ không được nhận thưởng.
Trần Quả quả quyết muốn chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực. Cô không ham muốn có tên trên bảng, chỉ mong mình có thể giết nhiều kẻ trộm, để có thể nhận được nhiều quà hơn. Kết quả hoạt động trôi qua một tiếng, Trần Quả tội nghiệp chỉ giết được ba tên.
Tuy là ba tên, nhưng thu hoạch không nhỏ. Người chơi max cấp giết hết kẻ trộm đi tìm ông già Noel đổi quà, mở ra kinh nghiệm sẽ tự động đổi thành tiền, hơn nữa thưởng thêm vài món ngẫu nhiên khác, một tiếng bắt kẻ trộm luôn thu được lợi nhuận cao hơn bất kỳ hoạt động bình thường nào, đấy cũng là nguyên nhân vì sao đám người chơi đổ xô nhau vào.
Có điều, thứ gây kích thích người chơi hơn cả, có lẽ là thông báo của hệ thống.
Thông báo của hệ thống thỉnh thoảng lại hiện lên tin người chơi nào nhận được phần quà gì.
Được lên TV thì thứ nhận được chắc chắn không hề đơn giản, trang bị đều phải từ đồ tím trở lên, vật liệu phải thuộc dạng hiếm có, hoặc là bản đồ phó bản ẩn, hoặc quyển trục triệu hồi BOSS, quyển trục thêm thuộc tính của trang bị, quyển trục kỹ năng phụ, thậm chí cả sách kỹ năng….
Những món khen thưởng trên, món sau ngon hơn món trước làm người ta thèm chảy cả nước dãi, tất cả đều phụ thuộc món quà random đổi được từ ông già Noel sau khi bắt trộm xong. Mặc kệ tỉ lệ may mắn nhận được chúng là bao nhiêu, người chơi cũng nguyện ý đâm đầu vào.
Hớn hở hay thút thít, khoe số đỏ hay mắng chửi trên kênh thế giới, người chơi có thể làm ra bất kỳ hành động dở hơi nào, nhưng không có ai từ bỏ hoạt động này.
Ba kẻ trộm Noel.
Từ chuyện trên kênh thế giới có nhiều người khóc kể một tiếng chưa giết được em nào, Trần Quả thu hoạch được vầy đã là ổn lắm rồi, một tiếng này ít ra không sống uổng. Nhưng đáng sợ nhất chính là lấy nó ra so sánh.
So với mấy đứa đang gào khóc, Trần Quả cực kỳ hạnh phúc; nhưng so với hai đứa bên cạnh, Trần Quả cào bàn phím đủ, đang định chuyển sang cào người.
Đường Nhu bên trái, một tiếng giết chín kẻ trộm Noel.
Diệp Tu bên phải còn ghê hơn, lúc này đã giết chết mười bốn tên rồi.
Trần Quả có thể nào không rơi lệ đầy mặt chứ? Cô còn không bằng số lẻ của Diệp Tu! Bên cô, mỗi khi giết được một tên, cô sẽ kích động đi tìm ông già Noel đổi quà, trông mong mở thưởng. Còn người ta? Trong túi đã đầy quà mất trộm, nhưng hình như người ta chất hết túi mới chịu đi tìm ông già Noel đổi quà.
Trần Quả buồn bực, chất hết túi ấy hả? Theo cô, đó là điều hư cấu đến nhường nào.
Diệp Tu và Đường Nhu chuyên tâm đi săn kẻ trộm Noel, bất chấp tâm trạng của đứa bị kẹp giữa một tiếng mà mới chỉ giết được ba tên như Trần Quả là gì.
Ngoài chú ý tìm kẻ trộm, họ còn chú ý vào bảng thành tích.
Bảng thợ săn Noel, từng nhóm cấp bậc đều có năm mươi trang, mỗi trang hai mươi vị trí, nói cách khác, chỉ một ngàn người chơi mới có cơ hội leo lên bảng.
Mà Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã leo bảng chỉ trong một tiếng, hơn nữa còn xếp rất cao, leo đến vị trí 261 rồi. Đường Nhu dù có tên trên bảng, nhưng khoảng cách quá xa so với Quân Mạc Tiếu, cô đang ở vị trí 784. Ở giữa hai người có thể nhìn thấy Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, xếp thứ 319, xa Hàn Yên Nhu và khá gần Quân Mạc Tiếu.
Điểm khác biệt lớn là, thứ hạng của Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc đang vững bước tiến lên, còn Hàn Yên Nhu leo đến khoảng 800 thì dần lên xuống không ổn định, hiển nhiên trình độ của người chơi cỡ này có năng suất tương đương cô nàng, cạnh tranh kịch liệt vô cùng. Mà trình độ của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lại cao hơn rất nhiều. Ở nơi ít người cạnh tranh như thành Tội Ác, tay nghề thành thạo bắt đầu phát huy tác dụng quan trọng.
Bảng thành tích chỉ rõ sự chênh lệch, nhưng với Đường Nhu, nó chỉ châm ngòi ý chí chiến thắng trong cô mà thôi. Từ khi tên xuất hiện trên bảng, cô bé tựa như kiếm được mục tiêu, cố gắng liều mình hơn nữa. Sau khi “hỏa tốc” lủi lên 800 thì dần nhấp nhô không tiến, cô càng hăng hái và mạnh mẽ chạy điên cuồng trong thành Tội Ác. Mà Đường Nhu cũng không dễ dàng gì, trong một tiếng này, cô giết chín kẻ trộm Noel, đồng thời cũng giết luôn mười tám cư dân trong thành, quá trình chiến đấu tiêu hao không ít thời gian của cô.
Bảng thợ săn Noel cấp 31 – 35 được cả ba theo dõi sít sao, nhưng có một bảng thợ săn Noel khác mà cả ba không hề để ý.
Bảng thợ săn Noel công hội tính theo từng người.
Bảng này không phân chia cấp bậc, chỉ tính điểm tích lũy của từng người chơi trong công hội, sau đó cộng chúng lại. Chắc chắn rằng, công hội nào có nhiều người chơi đẳng cấp cao sẽ dễ dàng chiếm ưu thế trên bảng, thực lực của bản thân cũng chính là thực lực của cả công hội, không có gì đáng trách.
Giờ khắc này, trên bảng thợ săn Noel công hội tại khu 10, kẻ đứng đầu không phải một trong ba công hội Trung Thảo Đường, Lam Khê Các hay Mưu Đồ Bá Đạo.
Là Gia Vương Triều.
Gia Vương Triều trở thành một trong những công hội đứng đầu hoạt động bảng thợ săn, hơn nữa còn xếp thứ nhất. Xếp thứ hai là Trung Thảo Đường, điểm tích lũy kém xa Gia Vương Triều, sau đó là Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, cả hai chênh lệch không lớn với Trung Thảo Đường. Trên thực tế, thứ hạng của cả ba công hội đã trải qua một cuộc chiến lâu dài. Mấy phút trước, hạng hai vẫn là Lam Khê Các, mà Trung Thảo Đường bất thình lình nhảy lên, nhưng ai biết được lại có nhà nào bất thình lình nhảy lên nữa không.
Các công hội lớn cạnh tranh thất bại ở phó bản, lại nhìn thấy cơ hội chứng tỏ bản thân trong hoạt động giáng sinh này. Chẳng qua, chuyện cạnh tranh hiện không còn liên quan đến bọn Diệp Tu nữa. Diệp Tu chỉ nhìn sơ qua bảng, rồi không để ý đến nó nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.