Chương trước
Chương sau
Trần Quả không nhìn bên Diệp Tu nữa, sẵn tiện quay đầu ngó sang Đường Nhu. Kết quả liếc một cái liền trợn mắt há mồm, kìm không được lại quay sang nhìn Diệp Tu.
Tình hình của cả hai thật sự quá tương phản.
Bên Diệp Tu, hắn tính toán tỉ mỉ, ngay cả một cư dân của thành Tội Ác cũng không chọc đến. Nhưng bên Đường Nhu thì lại quá náo nhiệt. Hàn Yên Nhu của cô đang cắm đầu chạy, mấy lần thoáng xoay góc nhìn ngó sau lưng, Trần Quả nhìn thấy một đoàn ít nhất mười mấy cư dân đang đuổi giết Đường Nhu! Cô nhóc chọc phải phiền phức không phải lớn bình thường đâu!
Hơn nữa, xem ra Hàn Yên Nhu còn định làm lớn thêm. Cứ cắm cổ chạy bừa, cô bất cẩn đạp trúng phạm vi thù hận của một cư dân đứng khuất trong làn mưa bụi, lập tức lại có thêm cái đuôi mới.
Thật ra Đường Nhu không phải không biết sợ mà dũng cảm gây nhiều phiền phức đến vậy, cô chỉ không ngờ là phạm vi thù hận của cư dân thành Tội Ác quá lớn, tính hiếu chiến cao. Nếu đến train level thì chẳng sao cả, có khi còn rất tiện lợi. Nhưng bây giờ không phải đi cày mà là đi săn kẻ trộm Noel, nếu không muốn chọc đến con quái nào giống Diệp Tu, buộc phải có kinh nghiệm và ý thức, kỹ thuật tốt chỉ xếp thứ yếu mà thôi.
Tuy nhiên, trình độ của Đường Nhu không thể bằng Diệp Tu, nên cô vừa đến thành Tội Ác một lúc đã quấy rầy rất nhiều cư dân.
Lúc đầu Đường Nhu còn kiên nhẫn đánh quái nhưng sau khi giết xong thấy nhận được quá ít kinh nghiệm, hoàn toàn lãng phí thời gian, cô cũng không muốn tiếp tục nữa. Nhưng là, đứng trước mặt nhiều cư dân hiếu chiến của thành Tội Ác, không muốn đánh thì ngừng, ở đâu ra chuyện dễ dàng như vậy?
Trần Quả nhìn bên Đường Nhu chỉ thấy tình thế quá nguy hiểm, hận bản thân không thể chạy tới giúp đỡ, đành vội vàng quay sang kéo Diệp Tu.
“Ai da ai da, đừng kéo đừng kéo chứ!” Diệp Tu đang chăm chỉ đập kẻ trộm Noel thì đột ngột bị túm lên, sơ xuất để kẻ trộm nọ có cơ hội chém ngược mình một đao, sẵn tiện thoát khỏi thế công liên tiếp của Diệp Tu. Kẻ trộm Noel này thực sự là một tên trộm, nghề đúng là đạo tặc. Lúc bị phát hiện nó cũng không bỏ chạy, nhưng vừa tiến lên đã bị Quân Mạc Tiếu tóm gọn, công kích dồn dập khiến nó không thể đánh trả, giờ có được cơ hội liền vội vàng xoay người co giò chạy tứ tung.
“Ấy!” Trần Quả vừa nhìn cũng biết là mình làm hỏng việc. Đây là đấu pháp hay dùng của người chơi đạo tặc, chạy tứ phía, bày bố bẫy rập, hạn chế hành động đối phương. Kẻ trộm Noel mà Vinh Quang thiết kế trong hoạt động lần này khác xa trước kia, chúng được lập trình cả những thủ đoạn mà game thủ chuyên nghiệp kỳ cựu hay dùng. Tiểu quái lúc này trông rất sống động, cứ như có người thật điều khiển đằng sau.
Những game thủ đạo tặc chơi bẫy rập cũng không phải bất bại, song họ lại rất phiền. Chỉ cần sơ hở giẫm phải bẫy liền bị dính độc hay bị kẹp một hồi, cảm giác vô cùng buồn bực, nhiều người bị đạo tặc đánh bại chưa chắc do kỹ thuật thua kém mà chủ yếu thua ở tâm lý. Dạng đấu pháp này làm ta mất bình tĩnh, trở nên hấp tấp dẫn đến thao tác sai liên tục, cuối cùng bị đánh bại.
Một người bị Diệp Tu trêu hai ba câu đã điên tiết lên như Trần Quả hiển nhiên rất sợ lối chơi này, cũng từng thua dưới tay những đạo tặc ấy không biết bao nhiêu lần. Nên vừa thấy tình hình giống thế cô đã lo lắng thay người ta, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi vì sự nóng nảy sốt ruột của mình ảnh hưởng đến Diệp Tu.
Nhưng Trần Quả lo xa rồi, Diệp Tu là ai mà có thể bị chút phiền phức nhỏ đó quấy rầy chứ.
Chỉ ngay sau đó, kẻ trộm Noel quay lưng chạy, không quên đặt một cái bẫy, bước sang ngang một bước. Nó đang chuẩn bị đặt cái bẫy thứ hai thì ba viên đạn pháo đã liên tiếp bay tới, kéo ra một góc lớn trải ngang bề mặt, kẻ trộm không còn chỗ ẩn nấp cứ thế bị pháo nổ thẳng vào người, làm sao có thể đặt thêm một cái bẫy nữa. Quân Mạc Tiếu đã nhanh chóng đuổi tới, Ô Thiên Cơ trong tay đổi thành chiến mâu, chiêu Thiên Kích hất bay nó thêm lần nữa.
Chiến cuộc nháy mắt trở lại như cũ, kẻ trộm Noel bị Diệp Tu liên tục hành hạ không thể phản kháng. Sau hai ba giây cục diện hỗn loạn đều được xử lý tốt, Diệp Tu vừa thao tác vừa quay qua hỏi: “Chuyện gì?”
“A!” Trần Quả mãi lo lắng mà quên luôn Đường Nhu, khi quay đầu nhìn thấy tình hình của Đường Nhu ngày càng khó khăn, vội nói: “Tiểu Đường bị một đàn quái đuổi theo!”
Diệp Tu nghe xong cũng nghiêng đầu nhìn sang phía Đường Nhu: “Tui nói cho em ấy phương pháp dứt thù hận nhanh chóng là thoát ly tầm nhìn của quái rồi!”
Diệp Tu không hề trông đợi gì vào việc Đường Nhu chẳng đụng đến bất kỳ em nào như mình, nên hắn cũng đã sớm nhắc cô phải làm sao để thoát khỏi thù hận của đám quái đó.
Thoát ly tầm nhìn!
Phương pháp dứt thù hận này vô cùng thông dụng. Chẳng qua, muốn thoát ly tầm nhìn của quái ở nơi bằng phẳng thì khoảng cách phải xa đến mức xóa sạch thù hận, vì vậy phương pháp đó chỉ dùng nhiều ở địa hình phố xá, hoặc mấy chỗ như Khe Núi Nhất Tuyến mà thôi.
Nói tóm lại chỉ cần biến hướng và luồn lách tường vách nhiều một chút. Tuy không thể ngay lập tức dứt hết thù hận nhưng sẽ giảm đi một lượng lớn, cứ chuyển hướng vài lần thì chẳng mấy chốc thù hận sẽ về 0, mà lúc này trong tầm mắt đám quái không còn mục tiêu nào, đương nhiên thù hận không thể tăng thêm, chúng sẽ không đuổi theo nữa.
Với những con quái hiếu chiến ở bản đồ thành Tội Ác, muốn rời khỏi trạng thái chiến đấu chỉ có thể sử dụng biện pháp như vậy. Nếu một mực đua marathon như thế thì đám quái cũng sẽ kiên trì bám đuôi rất lâu, đấy là đặc điểm của tính hiếu chiến.
“Em ấy đã làm vậy, nhưng mà…”
Nhưng cái gì? Nhưng thù hận của đám cư dân cũ vừa vất vả tiêu trừ, Đường Nhu lại đụng phải đám mới rồi sinh thêm thù hận mới. Cô bị cuốn vào vòng tuần hoàn như vậy, thấy kẻ trộm Noel không rỗi tay xử, lại còn kéo theo một đoàn cư dân dài tít tắp, giờ muốn trở mình cũng không kịp.
“Tọa độ của em ấy là bao nhiêu?” Diệp Tu hỏi Trần Quả, ngồi cách nhau một cái máy mấy con số bé tí như vậy hắn đương nhiên không thể nào nhìn rõ được.
Trần Quả vội ngó đầu sang xem. Đường Nhu đang khẩn trương và tập trung, nào biết hai người bên cạnh đang lo lắng cho mình, đầu không hề xê dịch. Trần Quả nhìn tọa độ, đang định quay sang nói cho Diệp Tu thì chợt thấy một bóng người lướt qua góc màn hình.
Mắt Đường Nhu cũng thật tinh, góc nhìn lập tức quay sang nhắm thẳng thân người nọ.
Bóng người đến từ mái nhà bên đường, Đường Nhu vừa nhìn trang phục đã nhận ra: Là nghề bậc thầy pháo súng mà cô quen thuộc nhất. Hơn nữa còn là một nữ bậc thầy pháo súng, lại càng thêm quen thuộc mấy phần.
Giới tính nam nữ không hề ảnh hưởng gì đến thuộc tính nhân vật và trang bị, nhưng tạo hình lại khác xa nhau. Mái tóc dài xõa vai của cô nàng tung bay tán loạn giữa trời mưa bụi, pháo hạng nặng trong tay vác lên, ánh sáng rực rỡ ngưng tụ nơi đầu súng, tức thì một tiếng nổ vang, một luồng laser đằng đằng sát khí bắn vọt ra. Nữ bậc thầy pháo súng đứng trên nóc nhà nhún chân nhảy ra sau một bước, nhẹ nhàng hóa giải sức giật khi tụ lực Pháo Laser.
Trần Quả chỉ nghe thấy tiếng trò chơi của mình, không thể nghe được âm thanh trên máy Đường Nhu. Nhưng Đường Nhu vẫn chăm chú vào góc nhìn bên mình, góc nhìn của cô chuyển theo luồng pháo sáng ấy, luồng laser đập thẳng vào mười mấy cư dân sau lưng cô. Thù hận sinh ra vì bị công kích này đương nhiên lớn hơn thù hận mà Đường Nhu gây ra, nói cách khác, nữ bậc thầy pháo súng này sau một chiêu Pháo Laser đã hút sạch thù hận về mình. Chúng cư dân nghiến răng nghiến lợi lao về hướng mái nhà nơi cô nàng đang đứng, chỉ còn lại ba bốn con không bị nổ trúng vẫn kiên trì chạy theo Hàn Yên Nhu.
“A.”
Trần Quả nghe thấy Đường Nhu đột ngột đáp lại một tiếng, đoán chắc là nói với người trong game mà lúc này dĩ nhiên là nữ bậc thầy pháo súng kia.
Lại có thêm mấy phát đạn pháo liên tiếp bay đến, ba bốn cư dân còn lại cũng bị cô dẫn đi, hơn mười con tất cả đều quên mất Hàn Yên Nhu, cùng nhau bò lên tường đuổi giết nữ bậc thầy pháo súng.
Nhưng bóng dáng người nữ bậc thầy pháo súng kia nhanh chóng biến mất, hiển nhiên là nhảy xuống con phố bên kia. Đó là một lần rời khỏi tầm nhìn rất hiệu quả, nhưng đám cư dân này ăn đứt game thủ ở chỗ tài trèo tường của chúng khá nhanh nhẹn, một đám lóc nhóc đứa bò kẻ nhảy nhanh chóng leo qua con đường bên cạnh. Nhưng chỉ chốc lát, cô nàng bậc thầy pháo súng kia lại nhảy lên nóc nhà rồi nhảy xuống con phố bên cạnh.
Qua mấy thao tác đơn giản, thù hận đã bị cô nhẹ nhàng diệt sạch, mười mấy cư dân không còn hứng thú với mục tiêu đã thoát khỏi tầm mắt của mình, dừng chân ở đường bên kia.
Biện pháp thoát ly tầm nhìn tiêu trừ thù hận rất đơn giản lại vô cùng hiệu quả, nhưng tiếc là Đường Nhu không làm được.
Những nghề thuộc hệ Pháp Sư, sức bật trời sinh yếu nhất bọn, không thể nhảy lên mái nhà cao như vậy. Nhưng không chỉ mình hệ Pháp Sư, năm hệ khác nếu không có trang bị tăng sức bật, bằng sức bật cơ bản cũng không thể nhảy lên nóc nhà được.
Muốn nhảy lên đó ắt phải có chút phương pháp đặc biệt.
Ví dụ như hệ Xạ Thủ có Phi Súng, Phi Pháo, hệ Pháp Sư có ma đạo học giả có thể cưỡi chổi bay, hệ Ám Dạ có thích khách với Nhảy Bật Không Trung…
Pháp sư chiến đấu về sau cũng có một vài kỹ năng tăng sức bật, nhưng bấy giờ, một pháp sư chiến đấu mới cấp 31 không thể nào làm được.
Nữ bậc thầy pháo súng nhảy xuống mặt đường, đi về phía Hàn Yên Nhu.
“Cám ơn.” Trần Quả nghe thấy Đường Nhu nói lời cảm tạ, đồng thời cũng nhìn thấy tên của nữ bậc thầy pháo súng kia: Phong Sơ Yên Mộc.
“Người quen à?” Thấy Đường Nhu đã an toàn Trần Quả mới dám nói chuyện với cô.
“Ừm, là bạn của Diệp Tu, hay đánh phó bản chung.” Đường Nhu đáp.
“Trông có vẻ rất mạnh?” Trần Quả tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Đường Nhu gật đầu.
“Có mạnh bằng chị không?” Trần Quả cười hỏi.
“Cái này…ờm…ờ..” Đường Nhu ậm ờ.
“Cái gì cơ?”
“Bà chị hỏi người ta có mạnh bằng mình không, Đường Nhu nói ờm ờm, tức là người ta mạnh hơn bà chị nhiều đó!” Diệp Tu rất nhàn nhã mà phiên dịch giùm cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.