Lần này, không cần Phương Bình hỏi, Hoàng Bân cũng rất phối hợp nói: “Thối Cốt Đan, ý nghĩa như tên, là thuốc có tác dụng rèn luyện cường độ rắn chắc của xương cốt. Võ giả, đặc biệt là võ giả cấp thấp, chủ yếu tu luyện xương cốt toàn thân. Xương cốt cứng rắn mới có thể chịu nổi lực bạo phát của khí huyết. Ngoài luyện gân - xương - da. Da thịt và kinh mạch bị tổn thương đối với võ giả mà nói cũng không phải là vết thương nghiêm trọng. Nhưng xương cốt không như vậy, xương cốt rất khó lành. Cho nên, võ giả đều sẽ luyện xương cốt trước, như vậy, bất kể là khí huyết bạo phát hay là tu luyện bình thường cũng sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể. Lúc chiến đấu cũng vậy, xương cốt yếu đuối, đánh ra một đòn xương đã không chịu nổi mà gãy xương, vậy thì căn bản không có cách nào tiếp tục chiến đấu. Có xương cốt mạnh mẽ mới có cơ thể mạnh mẽ. Hộ Phủ Đan cũng có tác dụng như tên gọi, chủ yếu có tác dụng bảo vệ lục phủ ngũ tạng. Lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể rất yếu, võ giả cấp thấp cũng không cách nào tu luyện cho lục phủ ngũ tạng. Lúc này, tu luyện bình thường cũng không sao, nếu muốn đột phá, cần phải có lượng Hộ Phủ Đan lớn. Nếu không có Hộ Phủ Đan bảo vệ nội tạng, một khi khí huyết bạo phát vượt quá cực hạn bình thường sẽ gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng.” Giải thích một lượt, Hoàng Bân lại vội vàng nói: "Thuốc này ta dùng để chuẩn bị đột phá cấp ba, giá cả vô cùng đắt! Bất kể là Thối Cốt Đan hay là Hộ Phủ Đan đều là thuốc bổ cấp hai, có tiền cũng không thể mua được. Thối Cốt Đan rẻ một chút cũng trị giá trên một triệu! Còn Hộ Phủ Đan còn đắt hơn nữa, một viên Hộ Phủ Đan có giá trên thị trường là hai triệu!” Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng cầm chắc hai lọ thuốc trong tay. Thối Cốt Đan cấp hai thì một triệu, Hộ Phủ Đan cấp hai có giá hai triệu, sao lại thấy tiền hình như mất giá ấy nhỉ? Trên thực tế, hai viên thuốc này đều do Hoàng Bân cướp được, chuẩn bị dùng để đột phá lên cấp ba. Tu luyện bình thường, đừng nói là võ giả xuất thân xã hội như Hoàng Bân, cho dù là võ giả có công ty chống lưng, hay là người của nhà nước, hoặc tố nghiệp từ Võ Đại cũng sẽ không giàu đến mức có được những viên thuốc thế này để tu luyện. 6 lọ thuốc, giá trên thị trường lên đến 5 triệu 240 ngàn! Trên thực tế, võ giả mua bán trao đổi cho nhau thì rẻ hơn, với cơ cấu tổ chức lớn như Võ Đại, muốn mua lại càng rẻ hơn. Nhưng mà Hoàng Bân lại không có những con đường tắt như vậy, nếu hắn đi mua phải mua bằng giá trị trường. Đương nhiên, những lọ thuốc trong tay Hoàng Bân phần lớn đều là cướp được mà có. Lúc hắn từ cấp một đột phá lên võ giả cấp hai đã sớm nghèo rớt mồng tơi, không xu dính túi, sau mấy năm, tuy rằng có tích trữ, nhưng cũng chỉ đủ tiêu xài bình thường mà thôi. Muốn đột phá lên cấp ba, những người có Võ Đại chống lưng như Vương Kim Dương có thể chỉ cần tốn khoảng ba, bốn triệu là được. Nhưng Hoàng Bân, muốn kiếm đủ tài nguyên, nếu không có hơn 10 triệu thì e rằng cũng không đủ. Mà kiếm tiền khó hơn tiêu tiền nhiều, bởi vì Hoàng Bân có chút tuyệt vọng và không cam tâm nên mới làm ra chuyện cướp đoạt này. Vương Kim Dương trước đó có nói, những người có gia cảnh bình thường như Phương Bình, thi đậu Võ Đại rồi sẽ càng tuyệt vọng, chính là ý này. Tu luyện hằng ngày cần tiền, bổ sung khí huyết cũng cần tiền, đột phá lên cấp càng cần tiền… Sẽ không có lúc nào không cần tiền! Lý Nguyên Giang, đàn anh học Nhất Trung, năm ngoái thi đậu Nam Giang Võ Đại, sở dĩ cho tới bây giờ vẫn chậm chạp không cách nào đột phá trở thành võ giả, chính là vì chuyện này. Người chuẩn bị đột phá lên võ giả ít nhất phải chuẩn bị một viên Khí Huyết Đan cấp một, một viên Thối Cốt Đan cấp một. Hộ Phủ Đan lúc này đúng là có thể không cần chuẩn bị, chỉ là sẽ có chút nguy hiểm một chút thôi. Gia cảnh tốt thì có thể chuẩn bị, thế thì càng an toàn. Gia đình bình thường, thậm chí chỉ cần một viên Khí Huyết Đan cấp một là được rồi, nhưng mà như vậy thì nguy hiểm quá lớn, rất nhiều người không dám thử nghiệm. Thối Cốt Đan cấp một có giá 500 ngàn, cộng với một viên Khí Huyết Đan cấp một, tổng cộng phải tốn 800 ngàn. Cho dù có học ở Võ Đại, trường học cũng sẽ cung cấp một ít tài nguyên, hơn nữa, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều, nhưng học sinh vẫn phải tích trữ tầm 300 ngàn trở lên. Đây chỉ mới tính là lần đột phá thứ nhất, người chuẩn bị đột phá võ giả cũng không phải chỉ đột phá một lần là được, nếu phải đột phá lần hai, trường học cũng sẽ không hỗ trợ tài nguyên nữa. Lý Nguyên Giang đột phá lần một không thành công, kết quả tiền đột phá lần hai phải tự chuẩn bị. Đối với một người không phải là sinh viên Võ Đại, tính luôn cả chi phí sinh hoạt hằng ngày, lần đột phá thứ hai ít nhất cũng sẽ tốn cả triệu bạc. Nếu không phải võ giả, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy? Vương Kim Dương là người chỉ đột phá một lần đã thành công, đơn giản chỉ cần một viên Khí Huyết Đan, những tài nguyên còn lại đều đã được trường học cung cấp đầy đủ. Trở thành võ giả, bọn họ sẽ có con đường kiếm tiền, đây mới là nguyên nhân cường giả ngày càng mạnh, kẻ yếu ngày càng yếu. Bước thứ nhất còn bước không qua được, có một số sinh viên Võ Đại, sau khi tốt nghiệp vẫn không thể thành võ giả cũng là chuyện bình thường. ... Từ lời nói của Hoàng Bân, Phương Bình cũng nghe ra được một vài thông tin. Người này không chỉ là võ giả, cũng không phải võ giả cấp một, mà là võ giả cấp hai, đang chuẩn bị đột phá lên cấp ba. Nghĩ tới đây, Phương Bình lần hai có chút sợ hãi, kích động! Kích động là ma quỷ, lần sau nhất định phải chú ý. Thấy Phương Bình gắt gao nắm chặt lọ thuốc trong tay, ánh mắt Hoàng Bân loé lên một cái, thấp giọng nói: "Bây giờ, những thứ này đều là của mày hết đó! Cộng với xấp tiền mặt trong gói bưu kiện, tất cả có giá trị trên 5 triệu! Nhưng một khi mày chọn giao nộp tao cho cảnh sát hoặc cục trinh thám, những thứ này nhất định sẽ bị tịch thu lại!" Tâm tư duy nhất của Hoàng Bân lúc này chính là không thể bị Phương Bình giao nộp hắn cho cảnh sát. Sở cảnh sát đều là người bình thường, hắn không sợ. Nhưng hắn là tội phạm truy nã, ở sở cảnh sát cũng có hồ sơ, chỉ cần bị nhận ra, hắn lập tức sẽ bị chuyển cho cục trinh thám. Một khi bị đưa vào cục trinh thám, đừng nói đến một võ giả cấp hai như hắn, ở địa bàn của người ta, e rằng võ giả cấp bốn cũng phải quỳ. Bây giờ, chỉ có thể dùng lợi ích dụ dỗ Phương Bình. Gia sản lên đến con số hơn 5 triệu, cả đời thằng nhóc này từng có được số tiền lớn như vậy được hay sao? Thấy Phương Bình không lên tiếng, Hoàng Bân lập tức nói tiếp: "Mày cũng đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu, tao đã bố trí manh mối rồi, cùng lắm chỉ có thể dời sự chú ý của phía lực lượng chức năng tầm 10 ngày nửa tháng thôi. Mấy ngày nữa, đối phương nhất định có thể sẽ tìm ra tao. Nếu tao chết, đảm bảo mày sẽ chẳng thoát được. Mày còn trẻ, còn tiền đồ rộng mở phía trước, tao thấy khí huyết của mày rất cao, có hy vọng đậu khoa võ. Mày bây giờ mà muốn đồng vu quy tận với tao, mất nhiều hơn được, hại nhiều hơn lợi. Bây giờ mày thả tao ra, tao sẽ đi ngay và luôn, những thứ này tao để lại cho mày. Mày không cần lo lắng về sự an toàn của mày, tao chắc chắn sẽ không trả thù đâu…" Nói những lời này mà không có bất cứ bằng chứng nào, Hoàng Bân lại nói: "Mày có thể cho người đứng chờ ở đồn cảnh sát, hoặc sẵn sàng báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Nếu tao trả thù mày, tao cũng sẽ không thể trốn thoát được. Nếu mày gặp chuyện gì, phía Dương Thành nhất định sẽ phong toả mọi lối để bắt tao. Cho nên, tao sẽ không làm chuyện bốc đồng, nguy hiểm như vậy. Mạng quan trọng hơn tiền, tao còn chưa sống đủ đâu. Mày thấy sao hả?" Hoàng Bân khẩn thiết, đa phần lời hắn nói đều là nói thật. Về phần hứa hẹn sẽ không trả thù, lời ấy Hoàng Bân cũng không tin bản thân mình sẽ bỏ qua chuyện này. Lần này bị thằng nhãi này tính kế, không đánh chết nó, cả đời này hắn quả thực sẽ không thể an tâm sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]