Phương Bình hơi ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Cao thủ?"
Lúc này, trong đầu Phương Bình không tự chủ hiện ra bóng người của Vương Kim Dương, nếu nói là cao thủ, vậy người duy nhất mình biết chỉ có Vương Kim Dương mà thôi.
Nhưng anh ấy đã rời khỏi Dương Thành rồi. Cho dù chưa đi chăng nữa, mình cũng không có mặt mũi nào đi tìm người ta nhờ hỗ trợ.
Não bộ bắt đầu căng ra, cuối cùng, Phương Bình chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng người đó không nhắm vào mình, không phải tìm mình!
Nhưng mà… nếu không tìm mình, thì ổng thuê nhà ngay phía trên nhà mình làm gì?
Rõ ràng chính là tìm mình!
Phương Bình oán hận cắn răng, về nhà quan sát thêm một chút, nếu thẹc sự là võ giả, vậy chắc chắn 100% đến tìm mình!
Muốn sống yên ổn thì phải chuẩn bị cho tình huống hiểm nguy trước.
Phương Bình cũng không cảm thấy mình suy nghĩ nhiều có gì sai, mạng là mạng của mình.
Suy nghĩ nhiều, dù là tự mình doạ mình, vẫn đỡ hơn chuyện ném mạng nhỏ của mình vào tay người khác.
Nếu như ngu ngốc không coi đó là chuyện lớn, đó mới thực sự là ngu xuẩn, sau có chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Tốt nhất là đối phương không có ác ý.
Nếu có ác ý, mình cũng đã chuẩn bị, ít ra cũng mạnh hơn chuyện không hề chuẩn bị.
Thực ra, theo cách nghĩ của Phương Bình, để xác định xem đối phương có ác ý hay không rất đơn giản.
Nếu đối phương thực sự là võ giả, vậy độ ác ý sẽ rất cao!
Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-cau-cao-vo/1375411/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.