Một thiếu niên có xuất thân gia đình như vậy, sau này lại có Võ Đại chống lưng, lại có khí huyết cao như vậy, điều này chứng tỏ thiên phú cũng rất tốt.
Cũng có thể, không đến vài năm, đối phương đã có thể đột phá cấp hai, thậm chí là cấp ba, sau đó dùng ánh mắt người trên nhìn xuống mình…
Vậy mà mình còn đồng cảm cho nó?
Còn thấy nó đáng thương?
Càng nghĩ, sắc mặt Hoàng Bân lại càng khó coi.
Trong lòng mỗi người đều có tâm lý ganh tỵ, có những người sẽ kiềm chế nó, có những người sẽ không, hoặc nên nói rằng họ không muốn khắc chế.
Nếu đổi lại là Hoàng Bân của trước đây, hắn đã có thể khắc chế rồi.
Nhưng mà các giới hạn quy tắc trong lòng lần lượt bị phá vỡ, lại còn đang bị người khác đuổi bắt, chỉ có thể trốn ở chỗ này như con chuột chũi, Hoàng Bân đương nhiên sẽ rất khó khắc chế những dục vọng tầm thường nguyên thuỷ kia.
Cho nên lúc lướt qua người Phương Bình, sắc mặt Hoàng Bân cực kỳ khó coi, thậm chí có một sự kích động muốn phế bỏ thằng nhóc này.
Cũng may, cuối cùng Hoàng Bân cũng áp chế được cảm giác này.
Nhưng trước hết, cần phải nhẫn nhịn, không cần vì thằng nhóc này mà làm hỏng chuyện của mình.
Nhưng mà trước khi đi, nếu như có thể gặp thằng nhóc này, vậy mình thuận tay hạ thủ cũng không phải không được.
Dựa vào cái gì mà người khác lại có quyền sống tự tại hơn mình?
Ông trời thật không công bằng như thế đấy, mình tuỳ tiện tìm một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-cau-cao-vo/1375410/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.