” Nhân sinh bất quá chỉ có một trăm năm, nhưng mà đối với người bình thường mà nói, cũng là một quá trình dài dằng dặc. ” Tuân Tử Hoài cũng không biết mình đang nói hươu nói vượn cái gì: ” Bệ hạ chưa từng nghĩ qua, cần có một người biết nóng biết lạnh, biết nói lời tri kỉ ở bên cạnh? Có thể nắm tay một người cùng nhau bạch đầu giai lão, thật ra cũng là một loại cảm giác tôt đẹp. “
” Ta cảm thấy không cần. “
” Ta có rất nhiều nhân tài, có chuyện gì cứ để bọn họ đi giải quyết là được. Còn về việc nói lời tri kỉ, cái gì gọi là nói lời tri kỉ? “
Tuân Tử Hoài: ” …………… ” Sao hắn lại quên bệ hạ có chút thiếu hụt nhỏ đâu?
” Chính là những lời mà ngươi không thể nói với đám đại thần. Ví dụ như thượng triều rất rã rời, hơi mệt một chút, hắn sẽ nói mấy lời an ủi. Hoặc là thích một vật gì đó, muốn cùng người chia sẻ, đây không phải là thứ có thể chia sẻ với đám đại thần. “
” Là vậy sao. Hiện tại ta còn rất trẻ, thượng triều luôn có tinh thần, lại thêm có Quốc sư hỗ trợ điều dưỡng thân thể, thân thể của ta luôn rất tốt, không có cảm giác mệt rã rời. Lại nói, bây giờ ta cũng đã học xong y thuật của Tuân thị, có bệnh tật gì, tự mình cũng có thể trị. ” Thiên Nhạn tự nhủ: ” Còn về chuyện thích một vật, muốn cùng khác chia sẻ, chẳng lẽ không nói với ngươi được? “
” Nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119961/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.