Sau khi hạ triều, Tuân Tử Hoài rời đi cùng Thiên Nhạn.
Mãi cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất, đám đại thần khi nãy đang tranh luận sôi nổi mới thu hồi tầm mắt, giật mình phát hiện phía sau lưng của bọn họ đã ướt đẫm.
” Quản cho tốt chuyện trong nhà của các ngươi đi, còn vọng tưởng nhét người vào hậu cung của bệ hạ, cũng không biết là ai dám cho các ngươi dũng khí. Bệ hạ của chúng ta hoàn toàn khác với những Hoàng đế trước đó, há có thể là người để cho các ngươi chi phối? ” Một vị trong đám quan võ mở ra hình thức trào phúng, đám cặn bã phía đối diện này, vừa nhìn là đã biết có ý đồ xấu.
” Chẳng bằng như Quốc sư đại nhân nói, tâm rảnh thế kia không bằng suy nghĩ xem làm thế nào chỉnh lí quốc gia, khiến cho Yến quốc trở nên tốt hơn. Một ngày nào đó Yến quốc không còn có ăn mày, đó mới là công trạng chân thật. “
Mặc kệ chính sự, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào hậu cung của bệ hạ, thật sự là lãng phí cái ghế quan tốt, phía sau còn có rất nhiều môn sinh muốn cống hiến sức lực cho bệ hạ đây này.
Bên này, tâm trạng vui sướng của Tuân Tử Hoài đã khôi phục, nghĩ lại, đến cùng là hắn vui sướng cái gì đâu?
Nàng là bệ hạ, hắn là Quốc sư.
Hắn thích nàng, nhưng xem ra nàng không có cái tâm tư kia. Nghĩ tới đây, trong lòng Tuân Tử Hoài lại cảm thấy thất lạc.
” Sao vậy? Nhìn ủ rũ thế? Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119960/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.