Bọn họ về tới nhà. 
Trong một khoảng thời gian, Thẩm Hà chỉ gọi nơi này là “căn phòng”, mà không phải là “nhà”. Thẩm Trĩ cảm thấy anh đúng là rỗi hơi, nhưng kiên quyết không chịu nhận thua, cũng bắt sử dụng cái tên “căn phòng” này. 
Nguồn gốc của nó đến từ một câu chuyện trên sách giáo khoa chính trị. 
Có một thương nhân giàu có uống say mèm, cảnh sát đưa ông ta về nhà. Nhưng ông ta cố chấp phủ nhận, nói đó chỉ là một tòa lâu đài xa hoa không phải là nhà, chỉ là một “căn phòng” của ông ta mà thôi. 
Mà chuyên môn đính chính chọn lọc từ ngữ, mỗi lần nhấn mạnh đây không phải là nhà quá phiền phức. Không lâu sau, Thẩm Hà đã chán ngấy, há miệng ngậm miệng đều là “Cô có ở nhà không?” “Tôi về nhà rồi” “Không có hương vị của nhà”. 
Thẩm Trĩ châm chọc vài lần, cũng tự nhiên chấp nhận nó, trả lời theo thường lệ “Tôi đang ở nhà” “Anh vê nhà chưa” “Trong nhà thay sáp thơm mới”. 
Bọn họ về đến nhà. 
Thẩm Hà chuyển đồ, Thẩm Trĩ nhập vân tay mở khóa. Hai người đi vào trong. Thẩm Hà có thói quen mỗi khi về nhà phải lục tủ lạnh xem có gì ăn không, Thẩm Trĩ lên tầng rửa mặt, ngồi trong mở chuyển phát nhanh cầm từ công ty về. 
Đợi đến khi hai người đều bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, qua một lúc lâu, nhưng chưa ai quên bản thân mình có lời muốn nói. 
Bọn họ đồng thời lên tiếng, “Cái kia” và “Thực ra” va vào nhau, Thẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-dua-vao-dien-xuat/2683351/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.