Đang trong thời gian cánh nhân viên văn phòng làm việc, học sinh đều đang trên lớp nghe giảng, trong cửa hàng tạp hóa chửng có mấy người. Ban đầu Thẩm Hà định xuống xe một mình, nhưng không lay chuyển được Thẩm Trĩ. Khẩu trang và mũ được bọn họ trang bị đầy đủ sau đó đi xuống xe. 
Dường như chẳng cần biết trôi qua bao lâu, phong cách bài trí của cửa hàng tạp hóa vẫn chẳng có gì thay đổi. Vĩnh viễn là phối màu hài hòa, luôn sạch sẽ chỉnh thề. Khiến người ta nhớ về quãng thời gian đại học, sau khi kết thúc một đêm diễn tập, sinh viên khoa biểu diễn luôn quây lại thành nhóm tới mua đồ ăn để sạc năng lượng. 
Thẩm Trĩ lấy một hộp pudding nhỏ vị cà phê. 
Thẩm Hà nhìn cô, thuận miệng hỏi một câu: “Đủ không?” 
Cô trợn mắt với anh qua một chiếc kính râm. 
Anh quay đầu, chẳng nề hà gì nói: “Cô đừng cướp đồ ăn của tôi là được.” 
Nhân viên trong cửa hàng tạp hóa chẳng cần phí sức đã nhận ra bọn họ, không xin chụp ảnh cùng, nhưng rất lễ phép chụp trộm mấy tấm. Đối với điều này Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã quen thuộc như cơm bữa, chẳng ngại ngần gì, mua đồ xong thì quay về trên xe. 
Vừa ngồi xuống, điện thoại Thẩm Hà vang lên. 
Thẩm Trĩ đang xé vỏ hộp pudding. 
Tấm màng plastic mỏng manh dính quá chặt. Cô xé không ra. Nhìn thấy một màn này, anh nghiêng mặt dùng vai kẹp lấy điện thoại, vừa nhận điện thoại vừa lấy đồ trong tay cô ra xé giúp. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-dua-vao-dien-xuat/2683308/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.