Ta kinh ngạc, theo bản năng mà liếc mắt về phía tân khách nam ngồi một bên, Thái Tử không có, ta lại nhìn về phía Bảo Châu.
Bảo Châu luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mọi người trong bữa tiệc, cúi người hướng ta giải thích, Thái tử vừa mới cùng một vị đại thần đi ra ngoài.
A.
Ta cũng không ngoài ý muốn. Không có Khương gia một cỗ thế lực lớn như vậy duy trì, lại mất ký ức, Thái tử gần đây xác thật rất bận, rất nhiều chuyện đều yêu cầu tự tay hắn làm, mới vừa trên đường tới hắn không phải cũng rời đi một lúc đó sao?
Khúc Anh như vậy, phải lúc nào cũng coi chừng nàng ta không dám lơ đãng, nhìn xem, hiện tại lại lung tung chạy loạn đi?
Quý phi tổ chức một yến hội thưởng mai chọn nhi tức, nàng ta chỉ là một cái nữ nhân Đông cung mang tới, lên góp vui cái gì.
Tống Song cũng nhìn nàng ta, nhướng mày liếc mắt nhìn ta đầy nghi hoặc.
Ta, "Nàng ta hẳn là cho rằng mỗi người đều cần phải lên đài biểu diễn."
Kỳ thật cũng phải chuyện gì ghê gớm, tùy tiện diễn chút gì đó, không cần phải quá xuất sắc là được.
Vừa nghĩ như vậy, Khúc Anh bên kia hái một chiếc lá trúc, ngượng ngùng mà nói chính mình không có tài nghệ gì, đành phải dùng lá trúc thổi một khúc nhạc.
Nói xong lời này, mọi người ngồi dưới lập tức nổi lên hứng thú, nhìn thật nhiều người thổi kéo đàn hát buồn chán đến mơ màng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc/2923863/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.