*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) tuyết đêm phủ cành: tức là tuyết rơi đọng trên những cành cây; hùng điểu: chim trống (đực). Cái câu này nó có nghĩa là gì thì các bạn cứ đọc tới cuối sẽ tự tưởng tượng được:))
Tuy rằng Đinh Hán Bạch là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, nhưng lại không thích làm mấy chuyện giống mọi người. Sau một tai nạn giao thông, cột điện còn bị thương nặng hơn cả anh, vậy mà còn muốn sai khiến cái này dặn dò cái kia, sáng sớm không ốm đã rên.
Kỷ Thận Ngữ bưng trà rót nước, lưỡng tình tương duyệt với người này rồi thì biết phải làm sao nữa? Một chậu nước nóng, hai ba lọ thuốc thoa, cậu phải rửa mặt bôi thuốc cho Đinh Hán Bạch. Gỡ vòng băng gạc trên trán ra, cậu kinh ngạc nói: “Anh là cành vàng lá ngọc gì vậy? Bị thương có chút xíu vậy mà cũng đòi băng bó nữa.”
Đinh Hán Bạch tựa vào đầu giường, tùy ý để đối phương hành động. Kỷ Thận Ngữ còn chưa cằn nhằn xong: “Làm em sợ thì thôi đi, sư phụ sư mẫu có tội tình gì?” Xé ra một miếng băng, trực tiếp đặt lên trán, “Ngửa đầu, cổ cũng cần lau.”
Đinh Hán Bạch cởi ra hai cúc áo, ngửa cổ nhắm mắt chờ lau, khăn lông nóng lần lượt quét qua da thịt, ẩm ướt, nóng, lực đạo vừa đủ. Từ cằm đến xương quai xanh, cậu lau hầu kết nhẹ vô cùng, làm cho cổ cậu ngứa, hô hấp Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc-dau-chau/2266477/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.