Một đêm tuyết lớn, tiểu viện trắng đến kỳ cục, mái hiên lan can, vườn hoa thảm cỏ, đến cả dây phơi quần áo cũng đều biến thành một hàng dây trắng. Trong phòng, dưới chăn bông hai thân thể dây dưa, nóng đỏ, chườm ấm hương thơm gỗ thông hoa nhài.
Đinh Hán Bạch luôn ngủ dạng tay dạng chân, hiếm khi ôm cái gì đấy, lúc này trong lòng đầy đặn, cũng rất ấm áp. Anh từ từ mở mắt, trước tiên trông thấy cửa sổ đọng hoa tuyết, cụp mắt nhìn lên, lại thấy Kỷ Thận Ngữ đang ngủ say.
Đuôi mắt giữ lại một vệt trắng, là nước mắt khô cạn, Đinh Hán Bạch giơ tay lau đi, vết chai dày hại người, lau người ta đến tỉnh. “Chào buổi sáng.” Anh khàn cổ họng, “Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Tu trăm năm mới được cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn chung gối.”
Kỷ Thận Ngữ từ từ tỉnh táo, còn chưa kịp đỏ mặt vì người cùng giường thì cậu đã bị mùi nước hoa kia chọc giận. Cậu xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh, nói: “Tên khốn ngàn năm, phải anh không?”
Lòng Đinh Hán Bạch sáng như gương: “Vì để mạnh mẽ kích thích tâm địa sắt đá của em,à mặt dày xịt nước hoa của người ta, làm gì có tên khốn nào trí dũng song toàn như anh?” Anh dán lên người cậu, bàn tay ôm lấy bụng đối phương, rõ ràng cách áo ngủ, lại nóng rực như sát bên da thịt. Từng tấc từng tấc thượng dời lên, anh sờ tới tim Kỷ Thận Ngữ mới ngừng, dùng sức ôm về phía mình, thậm chí còn chọc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc-dau-chau/2266476/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.