Đoạn nhai thiên trượng cô tùng,
quải quan canh tại tùng cao xứ.
Bình sinh tụ thủ,
cố ứng hưu hĩ,
công danh lương khổ. [1]
1. Nhất ngữ kỳ đột ấp biệt cựu nhật phiền lung
Đao Vương đứng sừng sững, hơi khuỵu chân xuống, hai tay nắm đao bổ mạnh...
Gương mặt lão như trải qua sương gió ngàn năm, được trăng sao chiếu rọi thành màu trắng xanh cổ kính, những sợi gân xanh lộ rõ nơi cổ tay, khác nào pho tượng đá thiên thần uy vũ hùng tráng đứng cạnh vách núi.
Bất Lão Nhận trên tay lão lao vút tới đầu Diệp Phong.
Cách đầu gã đúng một sát na, Bất Lão Nhận dừng phắt lại, cây trâm vàng búi tóc của gã bị đao khí hùng hậu chẻ làm đôi, đao thế theo sát giữ nó lại trên đầu. Mớ tóc bị đao khí chưa được hóa giải hoàn toàn hất tung, trải ra dưới ánh sao, hắt vào đao quang sấm sét.
Đáng sợ hơn, Đao Vương tuy bất động nhưng áp lực kinh nhân giáng xuống, cơ hồ ép Diệp Phong lún sâu xuống đất.
Sắc mặt gã xám xịt, đầu đau như toác ra, chưa bao giờ gã đến gần tử thần thế này.
Đao Vương tuy kịp thời thu đao, song đao ý đánh trúng gã, nếu không nhờ cây trâm vàng hóa giải quá nửa, chỉ e gã không bao giờ được thấy ánh sao mênh mông nữa.
“Tiểu tử... bại rồi”. Gã lẩm nhẩm, nỗi đau thất bại khiến gã vạn phần thống khổ, Toái Không Đao chưa từng bại từ khi xuất đạo, hiện tại đã bại, bại thê thảm.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, đầu tiên gã thất thủ trong tay người thần bí ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-khong-dao/49135/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.